Chương 3100
Thấy mọi người cười, Tiết Băng Ngưng mới ý thức được vấn đề của mình, lập tức đổi lời: “A, anh cả!”.
Lúc này, mọi người mới cười ầm lên. Cả nhà đoàn tụ, tiến về phía lễ đường đám cưới trên mặt nước.
Bên này Diệp Tinh đang cử hành hôn lễ, còn bên kia linh hồn trái đất cũng dùng phương pháp của mình nhanh chóng tra xét tung tích của Chúc Dung và Cộng Công. Bọn họ không hề biết hai thống lĩnh của hai chủng tộc lớn mạnh thời đại hoang sơ của Trái Đất đã hành động trước một bước.
ở nơi cực hàn phương Bắc, người khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một người đàn ông trung niên mặc áo xanh lam, cao gần hai mét.
Trong mắt ông ta hiện ra màu xanh lam, con ngươi không phải hình tròn, mà là hình nón đảo ngược quái dị, trông kì diệu khó hiếu. Lúc này, ông ta bước trên biển băng, dưới chân là vô số thi thể cá voi bị đóng băng.
Tinh thần ông ta chìm đắm trong vạn vật tự nhiên ở xung quanh, cảm ứng kỹ lưỡng. Giây lát sau, dường như ông ta cảm ứng được gì đó, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm lại.
“Đây là… khí tức của Hoàng Đế? Tên khốn đó vẫn chưa chết sao?”.
Chốc lát sau, trong mắt ông ta bẳn ra lửa giận cực hạn, tạo nên những con sóng dài trên mặt biển, lao vọt đi.
ở phía Đông Trái Đất, nơi gần với mặt trời nhất, một bóng người to lớn tắm mình trong ánh lửa, đứng giữa không trung, cùng lúc sinh ra cảm ứng.
“Luồng khí tức khiến người ta chán ghét này, là tên khốn Hoàng Đế sao?”.
“Hừ, nếu không phải năm xưa ông gây xích mích chia rẽ thì sao tộc người khổng lồ lửa bọn tôi lại quyết chiến sinh tử với tộc người khổng lồ nước, dẫn đến hai bên đều thương vong nặng nề?”.
“Tôi đã lập lời thề ngày tôi tỉnh lại, chuyện đầu tiên tôi làm sẽ là dùng máu của ông tế chiến kỳ của tộc người khổng lồ lửa bọn tôi!”.
Dứt lời, thân hình ông ta nhoáng lên, hóa thành ngọn lửa bốc cháy hừng hực, bay về phía chân trời xa xa.
Hai bóng người, hai luồng sức mạnh, tạo thành hai quỹ đạo thẳng tắp trên Trái Đất. Nơi hai quỹ đạo đó giao nhau lại chính là Maldives!
Đảo Shangri-La!
Diệp Thiên không phát hiện ra quỹ đạo hành tung của Chúc Dung và Cộng Công, những người khác càng không biết được. Lúc này, cả đảo Shangri-La đều đang chuẩn bị cho lễ cưới của Diệp Tinh. Còn Diệp Thiên nhân thời gian rỗi chuẩn bị đưa Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du ra biển chơi, thưởng thức “cảnh biển số một thế giới” này.
Ba người đến bên bờ biển, đang định thuê một chiếc du thuyền loại nhỏ thì đúng lúc đó, một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh, chứa đựng sự vui mừng ngạc nhiên.
“Nguyệt Nguyệt?”.
Nghe thấy có người gọi mình, Tiếu Văn Nguyệt lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, vóc dáng cao gầy đang đứng ở bến cảng không xa. Cô gái xấp xỉ tuổi Tiếu Văn Nguyệt, trên mặt không trang điếm, chỉ kẻ viền mắt nhàn nhạt, nhưng không che được phong thái yêu kiều của cô ấy. Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười mỉm, tuy không đẹp bằng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du, nhưng cũng là một mỹ nữ trăm người mới có một.
Cô ấy mặc một bộ đồ mùa hè phong cách Bohemian, váy dài phất phơ, đang vẫy tay với Tiếu Văn Nguyệt.
Nhìn thấy cô gái đó, Tiếu Văn Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó bước nhanh tới, cũng có vẻ rất vui mừng.
“Tiểu Tâm? Là cậu sao, trùng hợp vậy?”.
Cô gái tên Tiểu Tâm hai mắt long lanh, mỉm cười nói: “Đúng là cậu rồi Nguyệt Nguyệt, tớ còn tưởng tớ nhìn lầm người nữa chứ!”.