Cao Thủ Tu Chân

Chương 3124



Chương 3124

Oqqr tiểu thế giới, trên núi Băng Linh phía Bắc, trong chính điện Tam Nhất Môn, Yến Khinh Vũ mặc bộ quần áo thiên thanh, mái tóc dài màu xanh lam buông xõa, thoát tục tựa thần tiên.

Từ khi Tam Nhất Môn trải qua kiếp nạn Thiên Luân ma hóa, gần như bị diệt toàn phái, Diệp Thiên chiến đấu một trận với Thiên Luân “ngã xuống hi sinh”, Yến Khinh Vũ vốn có khí chất lạnh lùng hoạt bát trở nên càng thuần khiết sâu sắc. Cô ấy chào tạm biệt những người khác ở giới thế tục, một mình quay về tiểu thế giới, tiếp quản Tam Nhất Môn, dự định nửa đời sau này sẽ đặt hết tâm tư vào chuyện phục hưng Tam Nhất Môn.

Từ khi Tam Nhất Môn sụp đổ, Diệp Thiên “hi sinh”, trên đời này đã không còn ai khiến cô ấy quyến luyến nữa.

Bởi vì cô ấy đặt hết tâm tư lên Tam Nhất Môn, không nghe không hỏi những tin tức khác, cộng thêm Diệp Thiên thức tỉnh tới nay bận rộn đủ thứ việc, hơn nữa giới thế tục không có ai đưa tin đến, cho nên cô ấy không hề biết Diệp Thiên vẫn còn sống.

Hôm nay là đại hội chiêu mộ đệ tử với quy mô lớn nhất từ khi cô ấy nắm giữ Tam Nhất Môn đến nay. Cô ấy sửa soạn lại bề ngoài, đang định đi ra chính điện chủ trì đại hội, chợt một giọng nói mà cô ấy cho rằng không thể nào xuất hiện nữa vang lên từ phía sau cô ây.

“Một mình gắng sức như vậy, chắc là vất vả lắm nhỉ?”.

Khoảnh khắc đó, Yến Khinh Vũ đứng khựng lại, ly thủy tinh bạch ngọc trên tay rơi xuống đất vỡ tan.

Giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm vang lên bên tai, khiến tâm cảnh của Yến Khinh Vũ hơn ba tháng nay chưa từng dao động lập tức lan ra làn sóng lăn tăn, sau đó dâng lên thành ngọn sóng to lớn.

Cô ấy đứng lặng một hồi lâu mới quay người lại một cách cứng nhắc, nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói.

Chợt nhìn thấy một bóng người mà cô ấy nghĩ không thể nào xuất hiện nữa đang đứng lặng lẽ ở nơi đó.

“Đã lâu không gặp!”.

Vào ngày cuối cùng trước khi cậu rời khỏi Trái Đất, đây cũng là người cuối cùng mà cậu muốn gặp mặt.

Một cuộc gặp gỡ sau khi sinh ly tử biệt, vô số lời muốn nói đến bên miệng rồi lại hóa thành câu chào hỏi bình thường nhất.

Biểu cảm của Yến Khinh Vũ cứng đờ, đứng yên tại chỗ. Giây lát sau, cô ấy đột nhiên bước tới một bước, ánh mắt từ sửng sốt chuyển sang lạnh băng, chân lực trên người tuôn trào. Trong tay, một thanh trường kiếm hàn băng ngưng tụ thành hình, chém thẳng xuống đầu Diệp Thiên.

Nhát kiếm này không hề nương tay, kiếm khí từ trên trời chém xuống. Chính điện Tam Nhất Môn bị cắt làm đôi dưới luồng sức mạnh sắc bén này, trần nhà bị tách ra ngay giữa trời.

Ánh mắt Diệp Thiên thay đổi, cậu cũng không ngờ mình gặp lại Yến Khinh Vũ lại xảy ra biến cố như vậy. Cậu lùi lại, di chuyển sang bên một bước, kiếm khí to lớn mạnh mẽ chém xuống, vừa vặn lướt qua ngay sát chân cậu, khiến mặt đất nứt ra thành một khe hở cực lớn.

“Cô làm gì vậy?”.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn lên, gương mặt có vẻ khó hiểu.

Yến Khinh Vũ lại giống như không nghe thấy, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt càng sâu đậm.

“Tôi không quan tâm anh là ai, dám mạo danh anh ấy thì phải chết!”.

Dứt lời, nhát kiếm thứ hai của cô ấy lại không nương tay chém ngang tới.

Nghe vậy, Diệp Thiên mới hiểu, hóa ra Yến Khinh Vũ không tin là cậu, ngược lại cho rằng cậu là người khác giả trang thành. Hiển nhiên, cô ấy cho rằng cậu thật sự đã chết, không thể nào trở về nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.