Cao Thủ Tu Chân

Chương 3131



Chương 3131

Ở Trung Hải, không ít người dân đều chứng kiến hình ảnh vô cùng chấn động này. Một vài người thậm chí còn thành kính thán phục, trong mắt ánh lên sự tôn sùng và cảm kích, dùng ánh mắt đưa tiễn Diệp Thiên.

Đây mới gọi là lên trời thật sự!

Trên đỉnh tháp Minh Châu Phương Đông, một bóng hình xinh đẹp lẳng lặng đứng đó. Nhìn Diệp Thiên biến mất trong con đường ánh sáng, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mất mát vô tận.

“Đi cũng không chào tạm biệt tôi một tiếng, hóa ra vị trí của tôi trong lòng cậu là có cũng được không có cũng được”.

Cô gái ấy chính là Đàm Băng Băng, hoa khôi trường Đại học Hoa Thanh, từng là sát thủ cấp Thiên hàng đầu của La Võng.

Cô ta cười tự giễu, Diệp Thiên rời khỏi hành tinh này mà không liên lạc với cô một lần, ngay cả một câu thông báo cũng không có. Điều này khiến cô ta quyết tâm từ nay về sau, cô ta sẽ chôn chặt tình cảm đối với Diệp Thiên vào sâu trong đáy lòng.

Khi cô ta chuẩn bị quay người rời đi, một mầm lửa nho nhỏ bỗng nhiên vọt ra khỏi trái tim cô ta. Một luồng sức mạnh ấm áp lập tức lan tỏa khắp người, bắt đầu làm thông khí môn và kinh mạch chưa thể thông suốt hoàn toàn của cô ta với tốc độ cực kỳ đáng sợ, triệt để gột rửa thể chất của cô ta một lượt.

Cô ta cảm thấy từ đầu đến chân mình như thay đổi hoàn toàn, giống như có được sinh mệnh mới. Sức mạnh cũng tiến thêm một bậc, từ vương cấp lập tức lên thẳng hoàng cấp, cứ như ngồi tên lửa, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục lên cao.

Giờ phút này, cô ta hoàn toàn sững sờ.

Hóa ra khi xưa Diệp Thiên rút lại mầm lửa tâm hỏa từ trong người cô ta, cậu đã âm thầm giấu một hạt kết tinh tinh hoa ngưng tụ từ Phệ Thiên Huyền Khí và Phệ Thiên Long Diệm. Khi Diệp Thiên rời khỏi Trái Đất, hạt kết tinh đó mới hiển hiện, thay đổi toàn bộ thể chất của Đàm Băng Băng, tối đại hóa tiềm lực và thiên phú của cô ta.

Một dòng nước mắt lăn xuống khóe mắt Đàm Băng Băng. Cô ta lập tức hiểu ra, mặc dù trước khi người đàn ông đó rời đi không hề liên lạc với cô ta, nhưng đã sớm dùng một cách khác để lại kho tàng quý giá nhất cho mình…

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, đứng trên thang mây, cảnh tượng trước mắt đã bắt đầu không ngừng thay đổi từ sau khi rời khỏi Trái Đất, vô số dải ánh sáng giống như cực quang không ngừng lướt qua trước mắt cậu. Xung quanh cậu là hư không vô tận, chỉ có thể nhìn thấy những đốm sáng rải rác.

Lúc này đây, cậu đã ở trong vũ trụ.

Bên tai cậu vang vọng câu nói cuối cùng của linh hồn trái đất.

“Khi ánh sáng đi đến điểm cuối, cậu cũng sẽ đến điểm tận cùng của con đường lên tiên, nó sẽ đưa cậu vào thẳng thế giới Ngân Hà ở trung tâm vũ trụ”.

Lúc này, trên mặt Diệp Thiên không có biểu cảm gì nhiều, yên lặng đợi thời khắc ánh sáng biến mất. Trong đầu cậu không ngừng lướt qua những hồi ức quá khứ trên Trái Đất, nhất thời không khỏi thổn thức.

Khi cậu nhìn Trái Đất càng lúc càng cách xa mình, sắp sửa khuất tầm mắt, một khe nứt không gian cực lớn bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài Trái Đất.

Khe nứt đó không biết dài bao nhiêu, chỉ thấy một bàn tay khổng lồ trắng muốt như ngọc thò ra khỏi khe nứt, bao phủ một nửa Trái Đất với khí thế cực kỳ bá đạo, hung hãn.

Sau đó, bàn tay ấy đè xuống, nắm lấy con đường lên tiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.