Cao Thủ Tu Chân

Chương 3135



Chương 3135

Do đó, cứng rắn chống đỡ không phải cách, cậu cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi tình cảnh khó khăn, nguy hiểm chết người này.

Cậu vừa sử dụng sức mạnh tinh thần và Phệ Thiên Huyền Lực chống đỡ sự tấn công của bão không gian, vừa quan sát kỹ càng trật tự và quy luật của những cơn bão không gian. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cậu cũng tìm được một ít manh mối từ trong lốc xoáy không gian.

Cậu lập tức bày tư thế gắng gượng chống đỡ sức mạnh của dòng chảy rối không gian, chuẩn bị lao thẳng tới khe hở đó. Nhưng cậu vừa bước ra một bước, khe hở đó lại được dòng chảy rối không gian tràn lên từ phía sau lấp kín.

Bản thân cậu bị lực phản chấn của nó đánh bay trở về. Vách ngăn do sức mạnh tinh thần và Phệ Thiên Huyền Lực tạo thành cũng bị chấn động mạnh, bắt đầu rung lên, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Diệp Thiên không từ bỏ, cậu yên lặng quan sát lần nữa, một khi tìm được khe hở, cậu sẽ không do dự tiếp tục lao tới phía trước. Nhưng thử vài lần vẫn chỉ có kết quả như lần đầu tiên, đều bị dòng chảy rối không gian phía sau lấp kín, đẩy cậu quay ngược trở lại.

Sau mấy lần như vậy, Phệ Thiên Huyền Lực và sức mạnh tinh thần của cậu đều tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, vách ngăn ánh sáng xanh lam bên ngoài cơ thể cũng mờ đi nhiều. Bản thân cậu cũng sôi trào khí huyết, sắc mặt trắng bệch.

“Không có tác dụng gì sao?”.

Cậu nghiêm mắt nhìn, bấy giờ mới dừng động tác, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Lúc này cậu mới hiểu, lốc xoáy không gian này hoàn toàn không có khe hở nào, cái gọi là khe hở chỉ là một hiện tượng giả mà thôi. Lốc xoáy không gian này là do vô số bão không gian tạo thành, dồn ép cậu vào một không gian chật hẹp, một khi cơn bão không gian nào đó để trống chỗ, những cơn bão không gian khác sẽ tự động lấp vào, huyễn hóa nó thành một chỉnh thể tuần hoàn mãi không tan.

Diệp Thiên muốn mượn dùng một khe hở để thoát khỏi đó chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Cảm nhận được sức mạnh càng lúc càng yếu đi, trong mắt Diệp Thiên toát ra sự mơ màng và mệt mỏi. Vách ngăn ánh sáng xanh xung quanh người cậu cũng biến mất vào lúc này, dòng chảy rối không gian mạnh mẽ lập tức chảy vào, giống như nghìn vạn con dao cứng rắn tàn phá cơ thể cậu.

Trong chớp mắt, những ánh sáng màu máu bắn ra tung tóe. Trên người Diệp Thiên toàn là vết thương sâu đến tận xương, mặc dù tốc độ hồi phục thân xác của cậu rất nhanh, nhưng tốc độ hồi phục này không thể sánh kịp tốc độ bão không gian làm cậu bị thương. Cơ thể Diệp Thiên đang dần dần ngã quỵ.

Thế nhưng cậu lại không có cảm giác gì về chuyện này, tinh thần cậu đã đắm chìm vào hình ảnh bàn tay khổng lồ phá vỡ không gian giáng xuống bên trên Trái Đất khi trước.

Chi một bàn tay đã có thể dễ dàng tạo ra lốc xoáy không gian đáng sợ thế này,sức mạnh như vậy lại làm mới nhận thức của cậu về sức mạnh tu tiênở vũ trụ một lần nữa. Nếu kẻ đó ra tay với Trái Đất thì chẳng phải chi một chương là có thể hủy diệt một nửa Trái Đất. thậm chí một đèn tấn công thôi là cả Trái Đất đã sụp để hay sao? Đó là loại sức mạnh như thế nào,Diệp Thiên khó mà tưởng tượng thêm nữa.Nếu cậu bảo vệ Trái Đất trước sức mạnh kinh hãi thế tục,vượt ngoài nhận thức của cậu như vậy,cậu có làm được không?

Trong thời gian ngắn, cậu lại nghi ngờ chính bản thân mình, dường như mọi sự kiên trì và chịu đựng đều chỉ là trò cười dưới sức mạnh cao siêu đó.

Nếu đã không thể bảo vệ, vậy mọi nỗ lực của cậu hiện tại, thậm chí là cậu rời khỏi Trái Đất có ý nghĩa gì? Chi bằng cậu ở lại Trái Đất, cùng người thân, người yêu của mình đợi đến ngày Trái Đất hoàn toàn bị các môn phái tu tiên ở vũ trụ chinh phục.

“Người thân? Người yêu?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.