Một giây sau, người đó búng tay một cái, một tia sáng màu trắng bắn về phía Trần Sư Hành rồi xuyên qua đầu ông ta.
“Đây là”.
Ánh mắt Trần Sư Hành hơi đông cứng lại, huyết khí đã khô cạn giờ lại bốc lên, ông ta có thể cảm thấy huyệt đan điền của mình nóng ran, hai luồng khí đang va chạm với nhau kịch liệt.
“Phụt!”
Đột nhiên Trần Sư Hành cảm thấy vùng bụng đau quặn thắt, lại phụt ra thêm một ngụm máu tươi.
“Thú vị đấy!”
Người mặc áo trắng thấy vậy thì đột nhiên có vẻ rất hứng thú.
ông ta lại búng tay một cái nữa, hai luồng ánh sáng màu trắng lại đi vào trong nội thể của Trần Sư Hành.
Trần Sư Hành lăn lộn trên mặt đất, toàn thân đau đớn không thể chịu nổi đến nỗi như sắp ngất đi.
Khoảng nửa khắc sau, một luồng khí tức màu lam nhạt bay ra từ mũi ông ta, mặt ông ta từ trắng bệch chuyển sang màu hồng rồi dần bình thường trở lại.
Trần Sư Hành có thể cảm nhận được thứ đã hút lấy sinh khí của ông ta suốt hon hai tháng nay đã bị tống ra ngoài, tu vi của ông ta từ giờ cũng sẽ không tuột dốc nữa.
“Đa tạ sư phụ!”
ông ta lồm cồm bò dậy, vái lạy người mặc áo trắng, cúi gập người xuống đất.
Người mặc đồ trắng không thèm đếm xỉa đến lời cảm ơn của ông ta, đôi mắt sắc như kiếm vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Nói cho tôi biết, ai làm cậu bị thương?”
Cứ nghĩ đến tên oắt con hống hách bá đạo kia là trong mắt Trần Sư Hành lại hiện rõ vẻ uất hận.
ông ta trầm giọng đáp: “Sư phụ, hắn tên là Diệp Lăng Thiên!”
Ông cụ già kia nghe xong thì không buồn hỏi đầu đuôi câu chuyện mà bước một bước dài đến bên vách núi rồi ngẩng đầu lên trời cười lớn.
“Ha ha, thật không ngờ, Tiêu Ngọc
Hoàng ta ẩn dật ở nơi này mười năm, trong giới võ đạo của Hoa Hạ ngoài Diệp Vân Long ra còn xuất hiện một tuyệt thế cao thủ xứng đáng làm đối thủ của ta.
Ha ha ha!”
Khi người kia cất tiếng cười, những đám mây như lay động, khí cuộn lại như thế ma quỷ hạ phàm.
Người đàn ông trung niên trông như một lão nông bình thường này lại chính là “Ngọc Hoàng Đại Đế” uy chấn Hoa Hạ!
Tiêu Ngọc Hoàng ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang lên đến tận mây xanh còn Trần Sư Hành ở phía sau chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bị chấn động đến nỗi khí huyết cuộn trào, thiếu điều ngất đi.
Tiêu Ngọc Hoàng cuối cùng cũng ngừng cười, chắp tay rồi quay đầu lại.
“Sư Hành, Diệp Lăng Thiên này có phải người của nhà họ Diệp ở thủ đô không?”
Trần Sư Hành liên tục lắc đầu đáp: “Sư phụ, Diệp Lăng Thiên không liên quan gì đến nhà họ Diệp này nhưng với thực lực của hắn thì đã xứng đáng bước vào hàng ngũ chí tôn của võ đạo!”
“Một tháng trước, hắn một đòn đánh chết Nhị đương gia Đường Đôn Nho ở Lư
Sơn, mấy hôm trước lại giết chết Phan Hoài Uyên – gia chủ nhà họ Phan tại Vân Kiềm.
Giờ tên tuổi của hắn đã uy chấn khắp giới võ đạo Hoa Hạ rồi!”
Trên đường đến đây, Trần Sư Hành cũng đã thu thập được một số thông tin về Diệp Thần, những thông tin đó khiến ông ta cũng phải kinh ngạc.
“Ồ? Phan Hoài Uyên bị cậu ta giết chết sao?”
Sau khi nghe xong, Tiêu Ngọc Hoàng lại càng có vẻ hào hứng.
Đường Đôn Nho, hơn mười năm trước chẳng qua chỉ ở cấp bậc thầy võ thuật mà thôi, vốn không là cái đinh gì đối với Tiêu Ngọc Hoàng.
Thế nhưng Phan Hoài Uyên thì khác, hơn mười năm trước, Phan Hoài Uyên đã được liệt vào hàng ngũ chí tôn, Tiêu Ngọc Hoàng cũng đã từng giao đấu với ông ta.
Đối với
người này, Tiêu Ngọc Hoàng còn có chút coi trọng.
“Không sai, nghe nói trong trận chiến đó, Phan Hoài Uyên đã dùng tới tuyệt kỹ mạnh nhất của nhà họ Phan nhưng rồi vẫn bị Diệp Lăng Thiên một đòn đánh chết!”
Trần Sư Hành thành thật báo cáo.