Chương 3145
Để có thể đào tạo những người có thiên phú một cách hệ thống hơn, một số người tổ tiên trước kia đã đề nghị sáng lập ra học viện, chiêu mộ những tiền bối tài giỏi tu vi tuyệt thế vào học viện, để họ đào tạo từng lứa học trò ưu tú, chuyển vận càng nhiều dòng máu tươi mới cho thế giới. Đó chính là hình thức ban đầu của học viện ma võ.
Bây giờ, học viện ma võ đã phổ biến trên toàn thế giới, hầu như mỗi một thành phố đều mở học viện ma võ. Thành phố càng lớn thì đẳng cấp học viện ma võ càng cao, lực lượng giáo viên càng giỏi. Học viện ma võ Thiên Nam mà Âu Nhã Nhược học chính là một trong bốn học viện ma võ nổi danh nhất thế giới.
Âu Nhã Nhược kể hết cơ cấu tổng thể của thế giới cho Diệp Thiên nghe một lượt, sau đó mới hỏi dò: “Diệp Thiên, những gì tôi nói có giúp anh nhớ được chuyện trước kia không?”.
Diệp Thiên nghe hỏi thì khẽ lắc đầu. Những chuyện mà Âu Nhã Nhược kể với cậu cứ như tưởng tượng ngựa thần lướt gió vậy, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì. Trái lại, hai chữ “linh lực” lại khiến cậu có chút kích động, dường như trước kia cậu đã nghe qua ở đâu đó.
Nhìn phản ứng của Diệp Thiên, Âu Nhã Nhược hơi ngây ra, sau đó một người chưa bao giờ an ủi người khác như cô ta lần đầu nhẹ giọng nói: “Chuyện đó… Anh cũng không cần quá lo lắng, nhất thời không nhớ ra được không có nghĩa là sau này cũng không nhớ được”.
“Đợi chúng ta ra khỏi nơi này, tôi sẽ cố hết sức giúp anh, sớm ngày tìm được người thân và gia đình của anh”.
Diệp Thiên lại không băn khoăn gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Vậy thì cảm ơn cô”.
Cứ ngỡ qua lần giao lưu vừa rồi, hai người sẽ thân thiết hơn, nhưng Âu Nhã Nhược lại phát hiện vẫn không tìm được chủ đề gì để trò chuyện với Diệp Thiên, nhất thời bầu không khí lại rơi vào trầm mặc.
Với sự chỉ đường của Âu Nhã Nhược, hai người dần đi ra vòng ngoài của dãy núi Ma Thú. Âu Nhã Nhược tính toán, còn hai mươi phút nữa là có thể ra khỏi dãy núi.
Đúng lúc đó, Diệp Thiên bỗng dừng ánh mắt, quay đầu nhìn lại nơi sâu trong dãy núi Ma Thú.
Âu Nhã Nhược đang cảm thấy nghi hoặc thì chợt nghe tiếng thét gào vang vọng đất trời truyền tới, bắt nguồn từ sâu trong dãy núi Ma Thú lan ra đến vòng ngoài, mây trên trời cũng cuộn lên.
Một lúc sau, toàn bộ dãy núi Ma Thú rung chuyển kịch liệt, vô số tiếng móng vuốt muông thú từ bốn phương tám hướng tụ về, sóng âm thanh như thủy triều tuôn ra từ nơi sâu trong dãy núi Ma Thú.
Ở phía trước Diệp Thiên và Âu Nhà Nhược,một bóng đen to lớn trùng điệp lan tràn tới,mang theo khi thế ngút từ nghiền nát mọi thứ nhắm thẳng về phía hai người họ. Nhìn thấy cảnh tượng này,Âu Nhà Nhược biến sắc,giọng nói run rầy. Đây là thủy triều ngược dòng?
“Thú triều ngược dòng?”.
Lúc này, ánh mắt của Âu Nhã Nhược đông cứng, cả người run rẩy kịch liệt, giọng nói chứa đựng nỗi sợ hãi tột độ.
Phía trước cô ta và Diệp Thiên, một mảng đen ngòm đang lao tới với tốc độ cực nhanh, đó là hàng trăm con ma thú to lớn. Chúng không hề tránh né hay lùi bước, hình thành một bức tường từ thân xác cứng như sắt thép, xông về phía hai người họ một cách vô tình.
Âu Nhã Nhược là ma pháp sư, mặc dù có sức chiến đấu sánh ngang với võ giả, nhưng đó là trong trường hợp có thể sử dụng ma pháp. Bây giờ, cô ta hoàn toàn không thể sử dụng ma pháp. Trong trường hợp này, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, yếu đuối mỏng manh, làm sao chịu được sự tấn công hung hãn của đám hung thú hoang dã này?
Nếu để mặc cho đám ma thú này đạp qua người mình, cô ta có khả năng sẽ bị đạp chết ngay tại chỗ!