Cao Thủ Tu Chân

Chương 3206



Chương 3206

Chốc lát sau, ánh mắt cậu bỗng nhiên lắng xuống, trở nên lạnh lùng sắc bén, mơ hồ có sát ý dâng lên.

“Hay cho Hạo Thiên Tiệt Linh Trận, thế giới trung tâm Ngân Hà thật bá đạo!”.

Trong giọng nói của cậu chứa sự phẫn nộ nhàn nhạt.

Bất kể các môn phái lớn ở Ngân Hà này có mục đích gì, nhưng muốn biến Trái Đất thành đĩa nuôi cấy để nuôi dưỡng vật phẩm nào đó, ảnh hưởng đến sức sống của nó, đối với Diệp Thiên, đó là tội chết không thể tha thứ.

Cậu âm thầm thề, dù có phải đối địch với cả vũ trụ, cậu cũng sẽ cứu được Trái Đất từ trong tình cảnh đám sói đang dòm ngó này.

“Chuyện này tạm thời khoan hãy đặt trong lòng!”, Hoàng Đế cảm giác được dao động cảm xúc của Diệp Thiên, lập tức cười nhẹ nói: “Trận pháp này tuy mạnh, nhưng nếu cậu hoàn toàn trưởng thành, phát huy được uy lực vô thượng của đứa con vũ trụ, phá hủy nó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.

“Bây giờ, điều cậu cần nghĩ là làm sao đứng trên đỉnh vũ trụ trước khi trận pháp này hoàn toàn khởi động!”.

Lời Hoàng Đế nói khiến Diệp Thiên bừng tinh  khỏi cảm xúc phẫn nộ,cậu gật đầu, cũng cho là  đúng.  Chỉ cần có sức mạnh đủ lớn thì dù bị bầy sói vậy  quanh rơi vào đường cùng,cậu cũng có thể trấn  áp bằng một tay.  Cậu tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu,nhìn  về phía Hoàng Đế Hiên Viên,hội:Ông để lại tàn  niệm là vì đợi tôi đến sao Từ Khúc,nói cho tôi biết  tin tức này sao?

“Trong thời gian năm nghìn năm ông rời khỏi Trái Đất đã xảy ra chuyện gì, bây giờ ông đang ở đâu?”.

Đó đều là những câu hỏi Diệp Thiên muốn biết, Hoàng Đế rời khỏi Trái Đất đã năm nghìn năm, nhưng lại chưa trở về Trái Đất lần nào.

Cậu biết trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân gì đó!

Hoàng Đế chắp hai tay sau lưng, trong mắt hiện ra vẻ cảm khái: “Phải, năm nghìn năm rồi, tôi đã rời khỏi Trái Đất năm nghìn năm rồi!”.

Trên mặt ông ta đầy sự hoài niệm cảm khái, chốc lát sau, vẻ mặt ông ta mới bình tĩnh lại, chậm rãi nói: “Năm ấy, sau khi tôi bước lên Tiên Lộ, rời khỏi Trái Đất, tôi cứ lang thang ở dải Ngân Hà, tìm cách đột phá tu vi của mình”.

“Lúc ở Trái Đất, tôi có thể xưng là thiên tài tuyệt đỉnh trong tỷ người mới có một, là đứa con sao trời mà Trái Đất chọn trúng. Tôi vốn cho rằng con đường mình đi tìm sức mạnh đột phá sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng cho đến khi thật sự bước chân vào vũ trụ, tôi mới biết con đường tu tiên khó khăn và gian khổ như thế nào. Trong hàng tỷ tinh hà vũ trụ, thiên tài ở cấp bậc như tôi quả thật nhiều như sao trên trời, hoàn toàn không đáng nhắc tới”.

“Cái gọi là thiên phú trong vũ trụ bao la cũng chỉ là điều bình thường mà thôi. Bên cạnh đó, tôi còn là tán tu, hoàn toàn không có sự ủng hộ và nội tình của bất cứ môn phái tu tiên nào. Thế nên tôi chỉ đành tìm tòi trong các ngôi sao dải Ngân Hà, tự mình nghiên cứu, chớp mắt đã là bốn nghìn năm”.

Dòng suy nghĩ của ông ta như đã chìm vào hồi ức, nói tiếp: “Một nghìn năm trước, cũng chính là bốn nghìn năm sau khi tôi rời khỏi Trái Đất, cuối cùng tu vi của tôi cũng có thành tựu. Từ cảnh giới tiên thiên lúc mới rời khỏi Trái Đất dần dần nâng lên đến cảnh giới nguyên anh, xem như chính thức chen vào hàng ngũ cao thủ tu tiên hạng nhất ở dải Ngân Hà. Cũng vào năm đó, tôi đã tạo dựng một thế lực tu tiên thuộc về mình ở một ngôi sao tên “Ly” trong dải Ngân Hà”.

“Tôi đặt tên cho nó là Hiên Viên Điện!”.

“Hiên Viên Điện, thế lực tu tiên thuộc về ông?”, Diệp Thiên nghe vậy, đôi mắt hơi lóe sáng, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Sau khi Hoàng Đế rời khỏi Trái Đất lại dùng thân phận tán tu tạo dựng nên một môn phái tu tiên thuộc về mình ở dải Ngân Hà rộng lớn này. Năng lực như vậy đúng là khiến người ta không khỏi cảm phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.