Chương 3338
An Hà Đạo và Thiên Luân còn chưa kịp phản ứng, một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, bá đạo đột nhiên vọt lên trời, đánh tan sức hút phóng ra từ lòng bàn tay của An Hà Đạo.
An Hà Đạo cúi đầu nhìn xuống, một bóng người phóng vọt lên nhanh như chớp từ trong đám bụi bặm, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt gã. Một nắm đấm bao bọc trong ngọn lửa màu vang nhanh chóng phóng to trước mắt gã.
Phệ Thiên Diệm Long Quyền!
Một quyền đánh ra, tiếng rồng gầm vang vọng đất trời, nhiệt độ cao đáng sợ bỗng chốc nuốt chửng mọi thứ. An Hà Đạo nhíu mày, cũng vung quyền đánh trả, đối chọi với một quyền của Diệp Thiên.
“Ầm!”.
Hư không giống như bị búa tạ đánh phá, hiện ra một hố sâu rộng mấy trăm trượng, sức mạnh cuồng bạo trút xuống hai bên. Ngay cả Thiên Luân cũng không chịu nổi sóng sức mạnh này, không khỏi bay lùi ra sau mấy trượng.
Ở trung tâm giao tranh, An Hà Đạo nhấc chân, nặng nề lùi về phía sau một bước. Bước chân ấy vừa hạ xuống lập tức làm dấy lên sóng khí giữa không trung, vào giờ khắc này cả vùng đất đều ầm ầm rung chuyển.
Còn Diệp Thiên lùi về sau ba bước, mỗi bước rơi xuống đều để lại dấu chân sâu mấy trượng trên mặt đất.
Lần đối chọi này, rõ ràng Diệp Thiên đã rơi xuống thế yếu, nhưng cậu không quan tâm, ngược lại An Hà Đạo thì lại biến sắc.
Gã không ngờ với thực lực của mình mà lại bị Diệp Thiên đánh lùi khi đối đầu trực diện.
Mặc dù chỉ một bước, nhưng chuyện này khiến gã vốn không để Diệp Thiên vào mắt không thể chấp nhận được. Chỉ một kim đan tam phẩm nho nhỏ, sao có thể bùng phát sức mạnh ở trình độ này?
Khi gã ngước mắt nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt gã trở nên sửng sốt.
Trên đỉnh đầu Diệp Thiên, một đóa hoa không màu lặng lẽ lơ lửng, đại diện cho chân lực!
“Hoa chỉ cảnh?”.
Không chỉ có An Hà Đạo, mà Thiên Luân ở không xa nhìn thấy vậy cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Tuy gã mới bước chân vào ma tu hơn một năm, nhưng gã đột phá nhanh chóng, lên thẳng nguyên anh tam phẩm. Dù là vậy, với thiên phú tài hoa của gã cũng chưa thể ngưng tụ được hoa chỉ cảnh thuộc về mình, mãi vẫn thiếu một bước.
Bây giờ, trên đỉnh đầu Diệp Thiên lại xuất hiện hoa chỉ cảnh, khiến gã cảm thấy sốc thế nào không cần nghĩ cũng biết.
Kẻ thù của số mệnh kia đã dẫn trước gã một bước.
“Hoa chỉ cảnh không màu? Thú vị thật!”.
An Hà Đạo dần dần khôi phục trong cơn kinh ngạc, khẽ nheo hai mắt lại. xem ra từ ban đầu tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.
Cũng tốt, cậu thế này mới khiến tôi có hứng thú ra tay.
Trong âm thầm lặng lẽ, tay gã đã đặt lên chuôi kiếm.
“Vù!”.
An Hà Đạo nắm chuôi kiếm trong tay, chỉ nghe tiếng kiếm to rõ vang lên, một thanh trường kiếm đen nhánh giản dị được gã rút ra từ sau lưng.