Hai mắt ông lão từ từ mở ra, ông ấy nhìn ba người gật đầu, sau đó hai tay nắm chặt, quả cầu âm dương trong tay bị bóp thành bột mịn.
“Tiêu Ngọc Hoàng bặt tin hơn 10 năm nay, cuối cùng cũng xuống núi, không ngờ người khiến ông ta xuống núi lại là Diệp Lăng Thiên mới nổi trong giới võ thuật này!”.
Ông ấy chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
“Trận đấu này nếu Diệp Lăng Thiên thất bại, không lâu nữa, Tiêu Ngọc
Hoàng sẽ trở lại thủ đô, rồi tìm Diệp Vân Long thách đấu!”.
“Mười sáu năm trước tôi chỉ muốn quyết một trận với Tiêu Ngọc Hoàng, bây giờ ông ta trở lại thế tục, tôi lại thực sự rất muốn xem “Vô Cực Vân Thủ” của ông ta đã đến cảnh giới nào rồi!”.
Trong mắt ông lão tràn đầy ý chí chiến đấu, đã mười mấy năm không ra tay với người khác, bây giờ rất mong được thử sức tiếp.
Tại trường cấp ba số một ở thủ đô.
Một nam một nữ sánh bước bên nhau như hoàng tử và công chúa, chính là người được coi là Song Tử Thủ Đô -Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh.
“Cái người tên Diệp Lăng Thiên này mới xuất hiện chưa đầy hai tháng, thế mà lại có thể khiến Ngọc Hoàng Đại Đế
danh tiếng lẫy lừng đích thân khiêu chiến, thực lực của anh ấy mạnh như vậy thật sao?”.
Đôi mắt Hoa Lộng Ảnh nheo lại, cô ấy sớm đã nhận được tin tức đang được truyền khắp giới võ thuật này rồi.
Diệp Tinh chớp mắt, trầm giọng nói: “Tu vi của Diệp Lăng Thiên thế nào anh không rõ, nhưng trưa nay bố anh có nói với anh là con người Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng kiêu ngạo, nếu là chí tôn võ thuật bình thường thì chắc chắn không đủ tư cách để ông ta ra tay, ông ta sẽ càng không cần nhờ nhà họ Đậu lan truyền tin tức đi khắp nơi như vậy!”.
“Nếu ông ta có thể công khai khắp thiên hạ việc khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên, chứng tỏ thực lực của Diệp Lăng Thiên đã đủ để ông ta công nhận, trận đấu này cho dù Diệp Lăng Thiên thất bại, thì cũng tuyệt đối không phải là một trận
khiêu chiến vô vị!”.
Hoa Lộng Ảnh thấy vậy khẽ gật đầu, nói với giọng cảm khái: “Vốn tưởng lớp người trẻ ở Hoa Hạ ngoài anh, tôi và Lí Thanh Du ra thì không còn người nào khác, ai ngờ lại thêm một Diệp Lăng Thiên, mới 17,18 tuổi đã có thể đạt đến chí tôn võ thuật, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn!”.
Diệp Tinh nắm chặt nắm đấm, im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cậu ta lại dấy lên sự đố kỵ mãnh liệt.
Cậu ta vốn tưởng bản thân là con trai của Diệp Vân Long, hơn nữa lại là người nổi trội nhất trong chín thiên tài đỉnh cao, danh tiếng vang khắp giới võ thuật Hoa Hạ, giới võ thuật Hoa Hạ sau này chắc chắn sẽ do cậu ta cầm đầu, cậu ta cũng nhận định bản thân tuyệt đối là người có thiên phú mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Nhưng không ngờ một tên Diệp Lăng Thiên xuất hiện đã được gọi là chí tôn võ thuật thiếu niên, bây giờ còn được Ngọc Hoàng Đại Đế khiêu chiến.
Một người có thiên phận như vậy, ngay bản thân cậu ta cũng không thể không thừa nhận rằng cậu ta còn kém xa.
“Diệp Lăng Thiên!”.
Trong lòng cậu ta thầm gọi tên, thấp thoáng đâu đó có chút mong chờ, hi vọng trận đấu này Tiêu Ngọc Hoàng có thế giết chết vị chí tôn võ thuật thiếu niên này luôn.
Và như vậy thì vị trí thiên tài số một vẫn thuộc về cậu ta, cậu ta là truyền nhân của nhà họ Diệp, làm sao có thể cam chịu có người mạnh hơn bản thân chứ?
Vì sự xuống núi của Tiêu Ngọc Hoàng, và cả tin tức được nhà họ Đậu lan truyền nữa, vụ Tiêu Ngọc Hoàng khiêu chiến với Diệp Lăng Thiên đã được giới võ thuật truyền tai nhau rầm rộ, ai ai cũng biết.
Còn Diệp Thiên là nhân vật chính chủ lúc này đang ngồi trong biệt thự số một ở Thiên Đường Vạn Giang, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi đợi ông lâu lắm rồi đấy!”.
Bàn tay cậu đột nhiên nắm chặt lại, cả căn biệt thự đều rung lắc dưới một sức mạnh vô hình.