Chương 3347
Thế nhưng lúc này Dương Diệt Sinh nói ra hai chữ “Hồ Ma” lại có vẻ vô cùng bình thường, giống như cực kỳ quen thuộc vậy.
Không chỉ như vậy, An Hà Đạo ở bên cạnh cũng không có chút khác thường nào, mà chỉ cực kỳ bình tĩnh gật đầu.
“Đi theo tôi!”.
An Hà Đạo nói với Thiên Luân, sau đó quay đầu rời khỏi đại điện, chỉ bước một bước đã cách xa mấy trăm mét.
Dù trong lòng Thiên Luân rất nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo.
Dương Diệt Sinh vẫn đứng ở điện chính, cứ vậy yên lặng nhìn hai người rời đi. Cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất, ông ta mới khoanh chân ngồi xuống lại, miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo u ám.
“Không lâu nữa tộc văn trên tay giọt máu cuối cùng của tộc Đông Minh sẽ về tay tôi rồi!”.
Trong đại điện, chỉ có tiếng thở dài của ông ta vang vọng, sau đó lại trở nên yên lặng.
Thiên Luân đi theo An Hà Đạo về phía Tây, thẳng đến mé Tây của thần điện Thái Dương. Nơi này được những dải chân lực phong tỏa, giăng thành những dây cảnh giới thật dài.
Thiên Luân vừa nhìn đã nhận ra, nơi này chính là cấm địa môn phái mà đệ tử thần điện Thái Dương ai ai cũng biết. Cho dù là đệ tử nòng cốt của thần điện Thái Dương cũng bị cấm vào trong, thậm chí không dám đến gần, ngay cả những nhân vật cấp bậc trưởng lão cũng bị hạn chế ở ngoài, người vi phạm sẽ bị xử trí theo quy định môn phái.
Bây giờ, An Hà Đạo lại dẫn gã đến cấm địa cao nhất ở thần điện Thái Dương, hơn nữa một đường thuận lợi đi đến nơi sâu nhất.
Càng vào bên trong nơi này, cảm ứng của Thiên Luân càng thêm mãnh liệt. Gã có thể cảm nhận được trong này ẩn giấu một luồng khí tức cực kỳ tà ác máu tanh, thậm chí còn thuần túy hơn cả ma khí ngút trời trên người gã.
Trong lúc gã ngẩn ngơ, An Hà Đạo đột nhiên dừng bước. Gã nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách bọn họ mấy trăm mét có một hồ máu khổng lồ, vô cùng ghê rợn.
Hồ máu này có chu vi một nghìn mét, khí tức máu tanh cực kỳ nồng đậm thuần túy, lan tràn ra từ trong hồ, theo gió phả vào mặt. Có thể thấy màu đỏ của hồ này đều là máu vô cùng đặc dính, chỉ không biết rốt cuộc đó là máu người hay máu thú.
Nhưng dù là máu của loài nào, để lấp đầy hồ máu có chu vi nghìn mét này chắc chắn phải có thi cốt chất chồng như núi. Trong hồ máu này chứa không biết bao nhiêu oan hồn, e rằng không dưới một triệu.
Thiên Luân tự nhủ, người mình giết tuyệt đối không ít, nhưng nếu muốn lấp đầy một hồ máu một nghìn mét vuông với máu của bao nhiêu người như vậy thì ngay cả gã cũng cảm thấy kinh hãi. Càng kỳ lạ hơn là vì sao thần điện Thái Dương lại có một nơi như vậy, hơn nữa còn được liệt vào cấm địa.
“Đến rồi!”.
An Hà Đạo chắp kiếm đứng đó, giọng nói sâu xa.
“Đến rồi?”, ánh mắt Thiên Luân hơi dao động: “Đây là Hồ Ma mà Dương Diệt Sinh nói sao?”.
“Phải”.
An Hà Đạo gật đầu, kiệm lời như vàng. Điều này lại càng khiến Thiên Luân nghi hoặc hơn.
Mặc dù hồ máu nơi này có diện tích rất lớn, máu trong hồ cũng rất đậm đặc kết dính, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là sản vật do nhiều máu tích lũy lại mà thôi, không có gì đặc biệt. Sức mạnh tà ác mà gã cảm nhận được bây giờ cũng biến mất sạch sẽ, không còn tồn tại.