Chỉ còn một ngày nữa là đến Tết Nguyên đán, Lư Thành lúc này đã nhộn nhịp hẳn lên, người dân ở khắp nơi lũ lượt tụ hội về Lư Thành, dân số tăng lên đột ngột, khiến các ông lớn ở Lư Thành không tài nào hiểu nối.
Hôm nay, Diệp Thiên định trở về nhà trọ giá rẻ dọn toàn bộ đồ ra, trả chìa khóa cho chủ nhà.
Lúc trước cậu ở đây, đều là vì muốn bầu bạn với Cố Giai Lệ, giờ Cố Giai Lệ đã không cần cậu bận tâm nữa rồi.
Đang chuẩn bị mở cửa phòng trọ ra, ba cặp mắt đã nhìn chằm chằm về phía cậu.
Trong phòng khách, ba cô gái Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh đều có mặt.
“Anh Diệp Thiên…”, nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, Cố Giai Lệ chớp mắt, rồi thốt ra cách gọi quen thuộc đó.
Nhưng qua một lúc, cô lập tức phản ứng lại, không quen nói: “Diệp Thiên, anh về rồi à?.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn sang Diệp Thiên cau mày, còn Lí Tinh Tinh thì coi như Diệp Thiên không tồn tại vậy, không thèm đếm xỉa gì đến Diệp Thiên luôn.
Ba người bọn họ cũng đến đây để dọn đồ giúp Cố Giai Lệ, dù sao Cố Giai Lệ cũng phải thường trú ở công ty giải trí Thiên Phú, sau này sẽ không ở đây nữa, nhưng không ngờ lại gặp Diệp Thiên.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn ba người, lãnh đạm nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đến đế thu dọn đồ đạc!”.
Nói xong, cậu đi thẳng vào phòng,
vừa mở cửa ra, đằng sau đã có tiếng bước chân đi theo, là Tiếu Văn Nguyệt.
Tiếu Văn Nguyệt đóng cửa lại, một mình ở trong phòng với Diệp Thiên, ánh mắt lạnh lùng mang theo vài phần trách móc.
“Diệp Thiên, hai hôm trước anh Thần Quang báo tin rằng chân của cậu Bân bị gãy, có phải anh làm không?”.
Từ sau buổi lễ khai trương “Tập đoàn Lăng Thiên”, Lâm Thiếu Bân không thấy xuất hiện ở nơi công cộng nữa, chính vào hôm qua, sở Thần Quang mới nhận được tin, nói là Lâm Thiếu Bân bị người ta đánh gãy chân, người đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là Diệp Thiên.
“Phải, mà cũng không phải!”.
“Là tôi muốn anh ta bị gãy chân, nhưng người ra tay là bố anh ta, không
phải tôi!”.
Diệp Thiên vừa dọn đồ vừa trả lời.
“Diệp Thiên, đến nước này anh còn đùa àr.
Tiếu Văn Nguyệt cau mày nói: “Hôm đó anh rời khỏi đại sảnh, tôi tưởng anh sẽ nghe lời tôi, tôi thật không ngờ, anh lại âm thầm chuẩn bị, đánh gãy chân Lâm Thiếu Bân!”.
“Anh không nghĩ thử xem, Lâm Thiếu Bân là ai, bố anh ta là Lâm Thiên Nam, người đứng đầu Xuyên Nam đấy!”.
“Anh thực sự cho rằng có Ngô Quảng Phú chống lưng, thì anh có thể tùy ý làm bậy à? Chuyện này may là không điều tra đến anh, nếu như tra ra là anh làm, anh nghĩ là Lâm Thiên Nam sẽ bỏ qua à?”.
“Nếu là ông ta tìm đến thì còn được, Ngô Quảng Phú có khi còn có thể chống đỡ giúp anh, nhỡ mà Lâm Thiên Nam mách với Diệp tiên sinh, khiến Diệp tiên sinh đích thân đến hỏi tội, anh nghĩ Ngô Quảng Phú có bảo vệ nổi anh không?”.
“Trước khi làm việc gì anh không nghĩ à? Sao không lí trí mà cân nhắc cho ky chứ?”.
Tiếu Văn Nguyệt vừa tức giận, vừa lo lắng cho Diệp Thiên, cô ta thực sự sợ Diệp Thiên sẽ đi càng lúc càng xa, cuối cùng không quay đầu lại được nữa, trở thành một tội đồ hung ác tàn bạo, tự hủy hoại cuộc đời mình.
“Mách với Diệp tiên sinh?”.
Diệp Thiên cười nhạt lắc đầu: “Tôi bảo Lâm Thiên Nam đánh gãy chân con hắn, hắn chẳng dám cãi nửa lời, còn định đến mách tôi á?”.
Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, ngây người ra: “Anh nói cái gì? Sao lại là mách với anh?”.
Diệp Thiên thu dọn đồ đạc xong, quay người lại chỉ tay vào mình.
‘ÉỶ tôi là, tôi chính là vị ‘Diệp tiên sinh’ mà cô nhắc tới đấy!”.
Không khí trong căn phòng đột nhiên ngưng đọng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì.