Cao Thủ Tu Chân

Chương 339: Chương 338





Lí Tinh Tinh suy nghĩ một lát rồi ghé sát vào bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, cười đùa nói: “Nguyệt Nguyệt, nhà anh Thần Quang nắm thông tin nhanh như vậy, cậu mau gọi điện hỏi anh ấy xem rốt cuộc núi Phi Vũ đã xảy ra chuyện gì đi, vì sao lại không cho mọi người lên núi?”.

Tiếu Văn Nguyệt đánh nhẹ Lí Tinh Tinh một cái, mỉm cười nói: “Chuyện này mình đã hỏi rồi, anh Thần Quang cũng nói là không biết vì sao, chỉ là nghe nói núi Phi Vũ hình như có nhân vật máu mặt nào đó sắp đến, còn cụ thể thê’ nào thì đến bố mình và bố anh Thần Quang cũng không nghe ngóng được, người ở tầng lớp như chúng ta thì càng khỏi phải nghi!”.

Diệp Thiên uống đồ uống, nghe ba cô gái ở đây nói về chuyện núi Phi Vũ, và trong lòng cậu thì rõ hơn ai hết.

Tiêu Ngọc Hoàng hẹn cậu giao đấu trên núi Phi Vũ, chuyện này đã truyền khắp giới võ thuật Hoa Hạ, ai ai cũng biết, lúc đó sẽ có rất nhiều võ giả ở khắp Hoa Hạ sẽ đến núi Phi Vũ, cho dù là chính quyền ở Lư Thành e rằng cũng đều nhận được thông tin này.

Để không ảnh hưởng đến trận đấu giữa cậu và Tiêu Ngọc Hoàng, cũng đề phòng có người không may bị ngộ thương ở núi Phi Vũ, cho nên Ngô Quảng Phú mới đến xin chính quyền phê duyệt công văn, phong tỏa núi Phi Vũ.


Trận quyết chiến ngày mai đã đến, lúc đó chỉ có những người luyện võ cổ truyền hoặc những lãnh đạo cấp cao của doanh nghiệp có liên quan đến cao thủ nội gia và người thân của họ mới có thể
được lên núi, những người khác đều bị cấm hết.

Nghe thấy những lời Tiếu Văn Nguyệt nói, Cố Giai Lệ còn đỡ, không có phản ứng gì quá lớn, nhưng Lí Tinh Tinh lại càng lúc càng tò mò.

Cô ta trầm tư một lúc lâu, thực sự không kìm nén nổi nữa, ôm trầm lấy vai của Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, mình biết anh Thần Quang của cậu chắc chắn là có cách, ngày mai bảo anh ấy sắp xếp để ba bọn mình lên núi Phi Vũ xem được không?”.

“Dù sao cũng sắp nghỉ đông rồi, Giai Lệ cũng phải về Công ty giải trí Thiên Phúc tiếp tục công cuộc làm người nổi tiếng, ba chúng ta coi như mạo hiểm một lần trước khi chia tay Giai Lệ được không?”.

Tiếu Văn Nguyệt ban đầu không đồng ý, nhưng lại bị sự dụ dỗ của Lí Tinh Tinh làm cho mềm lòng, thêm vào việc cô ta cũng vốn tò mò về chuyện núi Phi Vũ bị phong tỏa, thế là gọi điện luôn cho Sở Thần Quang.

Vài phút sau, cô ta cúp điện thoại, giơ tay ra hiệu Ok.

“Anh Thần Quang nói không có vấn đề gì, bố anh ấy trước đây có một người bạn phụ trách công việc phong tỏa núi Phi Vũ, anh ấy đã bảo bác sở nói với đối phương một tiếng rồi, ngày mai chúng ta đến chỗ họ rồi cứ lên núi là xong!”.

“Yeah!”, Lí Tinh Tinh nắm hai tay giơ lên, vẻ mặt đầy hưng phấn: “Ngày mai là tết Nguyên Đán, vừa hay chúng ta có thể đi đến đó xem xem rốt cuộc núi Phi Vũ đã xảy ra chuyện gì!”.

Cố Giai Lê nhìn hai cô ban thân vui

mừng phấn khích, cũng mỉm cười gật đầu.

Còn Diệp Thiên, cậu sờ lên mũi, cảm thấy có hơi ngại ngùng, ba cô gái này đúng là biết chọn thời điểm quá đi, lại chọn đúng lúc cậu và Tiêu Ngọc Hoàng quyết chiến.

Hơn 10 phút sau, đồ ăn thức uống đã được mang lên, Cố Giai Lệ rót ly rượu đầy, đột nhiên đứng lên nâng ly về phía Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên!”.

Ánh mắt cô mang chút vẻ cứng đầu: “Cho phép em được gọi anh như vậy lần
_ o’.

11/
cuối!.

Hai mắt cô chớp chớp, giọng nói sụt sịt.

“Em biết từ hôm anh rời khỏi “Thiên
Thượng Nhân Gian”, hai chúng ta đã không thể trở về như trước kia được nữa, nhưng trong lòng em, anh vẫn mãi mãi là anh Diệp Thiên, em cũng cảm ơn trước đây anh Diệp Thiên luôn ở bên cạnh em!”.

“Ly rượu này, em cảm ơn anh đã chăm sóc và bảo vệ em, cảm ơn anh đã cổ vũ em trong buổi liên hoan của trường, nếu không có những lời nói của anh, có lẽ em đẵ không có can đảm để bước vào con đường ca hát!”.


“Em mời anh!”.

Cô nói xong, cũng không quan tâm đến phản ứng của Diệp Thiên, uống ực một hơi hết sạch, hai gò má bắt đầu hây hây đỏ.

Uống xong, cô lại rót tiếp một ly, giơ lên trước mặt Diệp Thiên.

“Ly rượu này là cảm ơn tình bạn trước đây của hai chúng ta, cảm ơn vì luôn có anh ở bên, nhưng đúng như anh nói, em đã lớn rồi, không còn là cô bé chỉ biết chạy nép vào sau lưng anh, sau ly rượu này, sẽ không còn “anh Diệp Thiên”, cũng không còn “con bé” nào nữa!”.

“Em mời anh!”.

Cố Giai Lệ nói xong, lại uống ực một hơi cạn ly.

Ly rượu này không chỉ là mời Diệp Thiên, mà còn là lời chào tạm biệt Diệp Thiên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.