Cao Thủ Tu Chân

Chương 3392



Chương 3392

Mai Nhược Lãnh sửng sốt trong chốc lát, lập tức quỳ xuống, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ vừa thấp thỏm.

Tử uyển kính chào sư phụ!

Tử uyển cãi lời sư phụ tự ý vào tinh ngân chi nhãn, xin sư phụ trách tội.

Dương u minh hờ hững quan sát mai nhược lãnh một lượt, đi tới đỡ cô ta dậy: “bình an thì tốt”.

Sau đó, ông ta đi về phía trước, ánh mắt nhìn về phía bắc thương chân quân đang chiến đấu với diệp thiên ở chính giữa đại điện.

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên khác cũng đang dõi theo trận chiến.

“Đã lâu không gặp, Độ Ách. Không ngờ sau bao nhiêu năm, tôi lại gặp ông ở đây”, Dương U Minh mỉm cười nhàn nhạt lên tiếng.

“Dương Hoa!”, người đàn ông trung niên nghiến răng nhấn mạnh từng chữ.

Hoá ra đây chính là người mà Hiên Viên Điện muốn cứu ra khỏi Tinh Ngân Chi Nhãn.

“Cũng nhờ phước ông ban cho, tôi mới phải vào đây, bị nhốt ở đây một nghìn năm!”.

Năm xưa, nếu không phải Dương Hoa vì lợi ích cá nhân mà phản bội tình bạn giữa bọn họ, Hiên Viên Điện đâu đến nỗi rơi vào đường cùng, ông ta đâu đến nỗi phải đánh cược lớn như vậy.

“Nay đã khác xưa, chuyện cũ tôi không muốn nhắc lại. Bây giờ tình huống đặc biệt, chúng ta không nên đồng lòng hay sao?”.

“Đồng lòng? Sau đó nhân cơ hội đâm một dao sau lưng tôi?”, Độ Ách căm hận nói.

Dương U Minh hạ mi mắt, bật cười, nhưng không nói gì.

Diệp Thiên đang chiến đấu với Bắc Thương Chân Quân cũng đã cảm ứng được, khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Hai người tiêu hao lẫn nhau hơn mấy trăm chiêu, Bắc Thương Chân Quân nheo mắt lại, nở nụ cười bí hiểm.

“Tinh Ngân Ma Quyền!”.

Ông ta nắm tay thành quyền, vung ra. Phía trước người ông ta hình thành một nắm đấm khổng lồ, bao bọc trong khí tức màu đen, nuốt chửng đất trời.

Diệp Thiên bình tĩnh, chân giậm hư không, mặt đất xuất hiện một dấu chân khổng lồ sâu mấy trượng. Cậu vung quyền, nhắm thẳng về phía Bắc Thương Chân Quân.

Đây là kiểu cơ bản nhất của Tam Tuyệt Quyền, cũng là kiểu cậu thuận tay nhất: Đoạn Hồn!

Quyền kình hai bên đối chọi nhau, Diệp Thiên cũng cảm nhận được áp lực ghê gớm từ cái chết, nhưng giờ đây dường như nó đã yếu hơn so với trước kia.

“Ha ha ha, Diệp Lăng Thiên, tôi đã đợi được cậu rồi!”, Bắc Thương Chân Quân cười lớn.

Ầm ầm!

Hư không rung chuyển, sức mạnh to lớn bùng nổ, dị tượng tan vỡ, mỗi người lùi về sau mấy chục trượng, tạo thành hai vệt khói trắng trên bầu trời.

Bắc Thương Chân Quân đứng đối diện Diệp Thiên, trên mặt thoáng hiện nụ cười sâu xa, mỉm cười nói: “Khảo nghiệm kết thúc! Bốn mươi vạn năm, không ngờ lại có người có thể làm tiêu hao sức mạnh linh hồn của tôi”.

Bọn họ nhìn lại mới phát hiện hai tay ông ta trở nên trong suốt, hóa ra đây chỉ là thể linh hồn của ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.