Chương 3395
Xung quanh vẫn là những đốm sáng sao lấp lánh, nhưng lần này không có bàn tay nào cản đường cậu nữa. Ở cuối Tiên Lộ chính là thế giới trung tâm dải Ngân Hà, ở đó mới là nơi cậu tung hoành.
Vừa đặt chân tới thế giới mới lạ, cậu đã đụng phải một cô gái mặc một bộ váy dài phong cách thời cổ đại màu đỏ tươi. Gương mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp tuyệt trần, trên tay đeo một chiếc khoen lon sơ sài như đã từng quen thuộc.
Sao cô ấy lại ở đây?
“Ảnh Tiên Tử, chúng ta về Chân Võ Thánh Môn thôi”, một người theo hầu bên cạnh lên tiếng.
“Được”, cô gái lên tiếng, giọng nói trong trẻo như chuông ngân.
“Ảnh Tiên Tử?”, Diệp Thiên buột miệng nói.
“Anh là ai?”, cô gái nghe tiếng quay lại, cũng cảm thấy người này như đã từng quen biết.
“Em đúng là Hoa Lộng Ảnh?”, đây chính là gương mặt, giọng nói mà cậu vẫn hằng mong nhớ.
Trước khi rời khỏi Trái Đất, cậu vẫn không dám xuất hiện trước mặt Hoa Lộng Ảnh, không dám khơi gợi bất kỳ ký ức nào về mình cho cô ấy. Nhưng sao cô lại ở đây, không phải nên ở Trái Đất hay sao?
Hoa Lộng Ảnh nhìn sâu vào mắt Diệp Thiên, thần phủ như có thứ gì đó dao động, nhưng trong đầu cô lại trống rỗng.
Diệp Thiên cũng hơi bất ngờ, Hoa Lộng Ảnh hoàn toàn không nhận ra cậu, nhưng cũng không có phản ứng gì quá mạnh như trước kia.
Đúng lúc đó, nhẫn không gian của cô rung lên nhè nhẹ.
“Thông Thiên Kính!”, Diệp Thiên quát khẽ.
Linh hồn ông lão Thông Thiên Kính xuất hiện. Hoa Lộng Ảnh không khỏi kinh ngạc, sao Thông Thiên Kính lại có phản ứng?
Thấy ông lão xuất hiện, Diệp Thiên lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”.
Thông qua Thông Thiên Kính, cậu biết được những chuyện đã xảy ra với Hoa Lộng Ảnh ngay khi cậu vừa bước lên Tiên Lộ. Tuy Thông Thiên Kính không thể can thiệp vào chuyện ngày hôm đó, nhưng vẫn ghi lại mọi chuyện hết sức rõ ràng. Cậu siết chặt nắm đấm, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.
Trong ngọc bài ở Tinh Ngân Chi Nhãn có ghi chép về thuật này, đôi mắt Tinh Ngân có thể xóa ký ức cũng có thể khôi phục ký ức, vừa hay cậu đã nắm được bí thuật đó. Đây đúng là tạo hóa, cũng là số mệnh.
Người đã bắt Hoa Lộng Ảnh đi tuy đã xóa ký ức của cô, nhưng nhờ đó cũng hoàn toàn chữa lành thần phủ của cô, sức mạnh tinh thần mới khôi phục như thời toàn thịnh, thậm chí còn mạnh thêm.
Bây giờ cô đã là Ảnh Tiên Tử, đệ tử chân truyền thứ năm của Chân Võ Thánh Nhân, chưởng môn của Chân Võ Thánh Môn, địa vị tôn quý. Nhưng bất cứ ai cũng không có quyền lấy đi ký ức của cô mà chưa được cho phép!
Diệp Thiên mỉm cười, đưa tay ra: “Đã lâu không gặp, anh là anh Thiên của em!”.
Đồng thời cậu cũng vận chuyển đôi mắt Tinh Ngân, đôi mắt đen láy sáng như sao đối diện với ánh mắt của Hoa Lộng Ảnh, như muốn hút cả linh hồn cô vào trong.
Hoa Lộng Ảnh sững sờ trong giây lát, mọi ký ức về Diệp Thiên từ nhỏ đến lớn, từ khi xa cách cho đến khi gặp lại dần dần tràn vào trong đầu, tất cả đều trở về nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Mắt Hoa Lộng Ảnh dần nhòe nước, sau đó không kìm được òa khóc nức nở, nhào vào lòng cậu.
“Anh Thiên!”.
Khóe mắt Diệp Thiên cũng dâng tràn nước mắt, cuối cùng sau bao gian nan trắc trở, cậu cũng đã đưa được Hoa Lộng Ảnh trở về. Từ nay, cậu nhất định sẽ bù đắp cho cô thật tốt, không để ai ức hiếp cô nữa.
“Xin lỗi em, anh yêu em”, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu thổ lộ với cô.
Con đường sau này có lẽ vẫn còn nhiều gian nan trắc trở, nhưng hai người họ sẽ không còn đơn độc nữa. Khoen lon lóe sáng giữa ánh mặt trời, minh chứng cho tình yêu này.
END.