Cao Thủ Tu Chân

Chương 356: Chương 355





Mấy người Tiếu Văn Nguyệt bất giác bước nhanh hơn, số chí tôn võ thuật vừa rồi đã vượt quá đầu ngón tay, lúc này trên đỉnh núi Phi Vũ đã tụ tập vô số các cao thủ võ thuật, giống như các anh hùng tề tựu trong “đại hội võ lâm” vẫn
hay được kế đến trong các tiếu thuyết võ thuật.

Bọn họ rất háo hức được nhìn thấy cảnh rầm rộ này!
Nhưng bất luận người khác đi nhanh thế nào, Diệp Thiên cũng chỉ bước lững thững, không hứng thú lắm!
Bước thêm vài bậc thang nữa, mọi người cuối cùng cũng đến được đỉnh núi, bốn người Tiếu Văn Nguyệt nhìn xung quanh đỉnh núi, phút chốc sửng sốt trong lòng.


Đỉnh núi Phi Vũ, nơi cao nhất ở Lư Thành, bình thường lượng khách du lịch ở đây đã đông rồi, nhưng hôm nay, không biết còn đông hơn mọi ngày gấp bao nhiêu lần, ở rìa khe núi Phi Vũ đã chật kín người, chỉ thấy một mảng đen nghịt đầu người nhấp nhô, có người trèo cả lên cây, có người thì đứng trên mỏm
đá, có người thì bám vào cành cây, kiểu gì cũng có.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn bốn phía, mấy vị cao thủ chí tôn võ thuật vừa nãy ông lão cụt tay giới thiệu đều có mặt, mỗi người một khu vực, bọn họ ở đâu, thì những người xung quanh đều lùi lại vài mét, tự hình thành nên một cõi, phong thái oai phong nhìn ra quần chúng.

Sở Thần Quang để ý đến các nhân vật đứng sau lưng những người trong giới võ thuật này, con ngươi thu nhỏ lại.

Các ông trùm của thế giới ngầm tỉnh Xuyên như Ngô Quảng Phú, Lâm Thiên Nam, Từ Uyên Đình, Trương Quốc Bưu đều có mặt.

Mặc dù bọn họ dẫn theo rất nhiều người, nhưng lúc này lại như đang đi theo người khác, chỉ có thể đứng lấp sau những võ sĩ, không đáng được nhắc đến.

sở Thần Quang rùng mình, các ông trùm ở tỉnh Xuyên này, có ai không xưng bá một phương, địa vị cao ngất ngưởng, nhưng đối diện với những cao thủ võ thuật, lại chỉ đành lép vế, thận trọng dè dặt, việc này khiến cậu ta một lần nữa lĩnh hội được uy thế tối cao của người luyện võ.

Đến giờ phút này đám người Tiếu Văn Nguyệt mới biết, bọn họ tự cho mình là xuất thân giàu có, học rộng hiếu nhiều, thực tế chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.


Trong sự kinh ngạc của mọi người, bên vách núi cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng cười lớn.

Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ánh mắt hiếu chiến của gia chủ Lục Thiên Thư nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây đang nhìn về phía điện chủ Dược Không Nhàn của Dược Vương Điện.

“Dược Không Nhàn, năm năm rồi không gặp, năm đó đấu với ông, tôi thua nửa chiêu, hay là nhân dịp hôm nay gặp nhau ở trên đỉnh núi Phi Vũ này, chúng ta đấu lại một trận?”.

Mấy võ sĩ bên cạnh đều ngạc nhiên, không ngờ hai vị chí tôn võ thuật này đã từng giao đấu.

Dược Không Nhàn đứng chắp tay, phong thái lỗi lạc, Dược Du đứng đằng sau dung mạo trong trẻo tuyệt thế, khiến bao nhiêu võ sĩ trẻ tuổi âm thầm để ý.

Nghe Lục Thiên Thư mở lời, Dược Không Nhàn quay đầu lại nhìn, ông ta không đáp lời, chỉ xòe bàn tay ra, làm tư thế “mời”.

“Được, rất thẳng thắn, tôi tiếp ông một chiêu!”.


Lục Thiên Thư cười to thành tiếng, những võ sĩ xung quanh đều lùi sang một bên, sắc mặt căng thẳng, sợ cuộc giao đấu giữa hai chí tôn võ thuật này làm họ bị thương.

Một giây sau, cơ thế Lục Thiên Thư dao động, trong chớp mắt đã tiếp cận Dược Không Nhàn trong phạm vi ba trượng, đánh ra một chưởng.

Chưởng lực vô hình tung ra, tiếng gió thét gào, cuốn theo đá vụn và lá rơi, phóng thẳng về phía Dược Không Nhàn, thấp thoáng tạo nên hình dáng một con rắn dài.

Đám người Tiếu Văn Nguyệt nhìn thấy cảnh này kinh hãi hô lên, nó giống hệt như mấy cao thủ võ lâm vận nội kình đánh chưởng trong phim, thậm chí còn sinh động hơn.

Kình phong lao đến trước mặt Dược Không Nhàn, nhưng thần sắc ông ta không thay đổi, chỉ phẩy tay áo một cái.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.