Cao Thủ Tu Chân

Chương 369: Chương 368





‘Ồ!”.

Bức tường khí ba màu biển đổi xung quanh Tiêu Ngọc Hoàng, trên nắm đấm phải của ông ta xuất hiện ánh sáng màu đỏ máu, đó là dấu hiệu cho thấy bàn tay của ông ta đang mở hoàn toàn.

Sát khí vô hạn bộc phát, trước mắt bọn Tiếu Văn Nguyệt như bị che bởi một màu đỏ nhạt, cả thế giới đều như đang bị móp méo.


Quyền mà Tiêu Ngọc Hoàng sắp tung ra đã mạnh đến cảnh giới có thể ảnh hưởng tâm trí của con người, đánh lừa các giác quan.

“Con người cũng có thể có được sức mạnh khủng khiếp đến như vậy sao?”.

sở Thần Quang như người mất hồn, Tiêu Ngọc Hoàng lúc này đang tràn đầy sát khí, thể hiện một lực lượng siêu mạnh vượt quá cả sự nhận biết của cậu ta, như thần như quỷ, thế giới quan của cậu ta dã hoàn toàn bị đảo lộn.

Còn Diệp Thiên, nhỏ hơn cậu ta 2, 3 tuổi, lúc này lại đang đối mặt với Tiêu Ngọc Hoàng, được Tiêu Ngọc Hoàng cho là đối thủ, sự chênh lệch lớn như vậy khiến cậu ta suýt nữa ộc máu.

“Sát khí mạnh quá, đây chính là Tam Nguyên Quy Nhất sao?”.

Người phụ nữ mặc váy trắng có thể cảm nhận được tinh thần của bản thân bị chấn động khi luồng sát khí này ập đến, không khỏi thốt lên một câu.

Ông lão cụt tay đứng bên cạnh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Tam tuyệt quyền – chưởng – thoái của Tiêu Ngọc
Hoàng, bất kỳ loại nào đều là tuyệt học đứng đầu trong giới võ thuật thời nay, đại diện cho sức mạnh của thuộc tính khác, và Tam Nguyên Quy Nhất của ông ta chính là sự kết hợp của quyền -chưởng – thoái, để sức mạnh của ba thuộc tính này hỗ trợ lẫn nhau, phát ra uy lực mạnh nhất!”.


“Tam Nguyên Quy Nhất, vừa tấn công vừa phòng thủ, đây mới là điểm đáng sợ nhất!”.

Watanabe Heizou đạp chân bên cạnh bờ vực, ánh mắt sắc lạnh, đối mặt với Tam Nguyên Quy Nhất của Tiêu Ngọc Hoàng, ngay cả ông ta cũng cảm nhận được một luồng áp lực.

Còn Diệp Thiên lại như một cánh buồm giữa vùng biển lớn, cơ thế đắm chìm trong luồng sát khí mãnh liệt, nhưng khuôn mặt cậu từ đầu đến cuối đều không thay đổi, vô cùng lạnh lùng.

“Tam Nguyên Quy Nhất”.

Cậu nhìn Tiêu Ngọc Hoàng đang trong khí thế gần như đã đạt đến đỉnh cao nhất, khóe mệnh nhếch lên nụ cười.

Cậu có thể cảm hận được cơ thể Tiêu Ngọc Hoàng đã tràn đầy nội lực, bức tường khí ba màu bao quanh ông ta, mỗi một màu đều đại diện cho một sức mạnh ở thuộc tính khác nhau, ba loại sức mạnh hợp lại thành một, cương nhu kết hợp, là tuyệt pháp thần kỳ trong kỹ thuật của võ học.

Đây mới là cuộc chiến đấu mà cậu mong chờ.


Cậu rút bàn tay phải đút trong túi quần nãy giờ, năm ngón tay chĩa thẳng về phía trước, trong không gian mà năm ngón tay chạm đến, vô số giọt nước nhẹ nhàng chuyển động, cuối cùng tạo thành một bản đồ Thái Cực đen trắng đan xen.

“O’?”
Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng nheo lại, đã cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Diệp Thiên, nhưng ông ta không hề do dự, bức tường khí ba màu đột nhiên nổ tung, biến thành một quyền hình thoi.

“Diệp Lăng Thiên, đây là một chiêu mạnh nhất trong Tam Nguyên Quy Nhất của tôi, sát quyền thứ hai chính là chiêu mà đến Diệp Vân Long năm xưa cũng không dám đỡ chính diện, nếu hôm nay cậu chết dưới quyền này của tôi, vậy thì coi như không uổng phí cuộc đời này
Ông ta nói dứt, một quyền đánh ra, sức mạnh ba màu như một cơn phẫn nộ khủng khiếp lao ra giữa màn mưa, trong tích tắc vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.

Cơ thể lẫn tâm trí của Diệp Thiên bất động, bản độ Thái Cực đen trắng đan xen phía trước người cậu từ từ xoay chuyển, càng chuyển động càng nhanh, cuối cùng sức mạnh cú sát quyền của Tiêu Ngọc Hoàng tấn công chính diện lên trên bản đồ Thái Cực!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.