Nhưng cho dù ông ta không muốn,
Lí Tam Tư bên cạnh cũng tuyệt đối không lừa ông ta.
Có thể khiến Lí Tam Tư sợ hãi như vậy, rõ ràng khả năng của Diệp Thiên đã đạt đến một cấp độ kinh khủng, thậm chí ông ta cũng không thể lý giải được.
Rất nhiều người có tiếng ở tỉnh Kiềm đều thở dài, ai cũng tưởng rằng Diệp Thiên sẽ bị áp chế đến mức tan tác tơi bời khi đối mặt với nhà họ Phùng cũng như sự liên thủ của các cao thủ tỉnh Kiềm hàng đầu, nhưng kết quả cuối cùng khiến tất cá mọi người đều chấn động.
Một cậu Diệp đến từ tỉnh Xuyên dựa vào sức của chính mình đã giẫm đạp lên toàn bộ nhà họ Phùng.
Chuyện này một khi đồn ra ngoài, không biết sẽ làm dấy lên sóng to gió lỡn lớn cỡ nào ở tỉnh Kiềm.
Đôi mắt đẹp sáng lấp lánh của viên ngọc minh châu Phùng Thụy Hân nhà họ Phùng chỉ nhìn chăm chăm vào Diệp Thiên.
Diệp Thiên ở độ tuổi chưa đầy hai mươi đã có thể tung hoành tỉnh Xuyên, nắm giữ một tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế, tài sản vượt con số trăm tỷ tệ, nắm giữ tài sản mà cả đời họ cũng không thể có được, thành tựu đã vượt qua 90% người nổi tiếng trên thế giới khiến cô ta vô cùng khâm phục.
Mà bây giờ, người được tôn sùng địa vị cao nhất trong nhà họ Phùng là Lí Tam Tư cũng phải cung kính với Diệp Thiên, thậm chí còn bị một câu của Diệp Thiên khiến cho phải thoái lui, điều này khiến cô ta cảm thấy sốc vô cùng.
Cô ta quá rõ về một nhân vật tầm cỡ như Lí Tam Tư.
Cô ta từng tận mắt nhìn thấy Lí Tam Tư dùng một chưởng khiến cho chiếc xe con tanh bành, mà Lí Tam Tư lại e sợ Diệp Thiên.
Điều này chẳng phải có nghĩa là sức mạnh mà Diệp Thiên mang trong mình còn mạnh hơn Lí Tam Tư hay sao?
Trướ giờ cô ta luôn thích người mạnh mẽ, vô số thiếu gia công tử ở tỉnh Kiềm đã giẫm nát cả cửa nhà họ Phùng cũng không có được một nụ cười của cô.
Nhưng hôm nay, cô ta lại gặp được một Diệp Thiên vô cùng giàu có, danh tiếng lẫy lừng, sức mạnh vô song.
Đây chẳng phải là người mạnh nhất trong những người cùng tuổi mà cô ta từng gặp hay sao?
Thấy Phùng Viễn Chinh thế hiện sự cúi đầu, vẻ mặt của Diệp Thiên lạnh lùng, cậu hờ hững nói.
“Nếu như đã phục thì trong vòng ba ngày phải đem trả lại hết toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, đồng thời nhà họ Phùng phải đưa ra số tiền gấp đôi con số mà Tập đoàn Thiên Lâm có trước đó xem như là khoản bồi thường cho Tập đoàn Thiên Lâm!”
“Nếu trong vòng ba ngày làm không xong, tôi sẽ lại tới nhà họ Phùng.
Đến lúc đó, tôi sẽ không nói chuyện khách sáo với các người nữa đâu!”
Lời nói của Diệp Thiên khiến không ít người có mặt chửi thầm trong bụng.
Lời nói bất hòa cái liền giết chết luôn nam đinh duy nhất đời thứ ba của nhà họ Phùng.
Nếu như đây còn gọi là khách sáo, vậy không khách sáo thì há chẳng phải sẽ giết hết cả nhà họ Phùng hay sao?”
Nhưng không ai có mặt ở đó dám nói thêm câu nào, Diệp Thiên vừa dứt lời liền nháy mắt với Tiếu Văn Nguyệt.
Tiếu Văn Nguyệt ngoan ngoãn theo sau cậu, cứ giống như cô vợ bé nhỏ của cậu vậy.
“Cô Hà, chú Tiếu, việc đã giải quyết xong, chúng ta về tỉnh Xuyên đi.
Cháu nhất định sẽ khiến cho nhà họ Phùng phải trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú.
Sau này những chuyện như thế này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Diệp Thiên đến trước mặt cặp vợ chồng Hà Tuệ Mẫn, mỉm cười nói.
Hai người vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc khủng khiếp, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.
Diệp Thiên đưa cả gia đình ba người của Tiếu Văn Nguyệt rời đi, không ai dám ngăn họ lại.
Những người có tiếng ỏ tỉnh Kiềm từng cười trên nỗi đau của người khác trước đó đều hướng nhìn theo Diệp Thiên với ánh mắt sợ hãi.
Khi một người vẫn còn cách bạn không xa, bạn sẽ muốn đuổi theo họ, nhưng một lời của Diệp Thiên trấn áp cả nhà họ Phùng đủ để khiến họ hiểu ra rằng khoảng cách giữa Diệp Thiên và họ xa đến như thế nào, họ căn bản không ở cùng một đẳng cấp.
Đối mặt với Diệp Thiên, bọn họ chỉ có thể ngước đầu lên nhìn!