Phùng Viễn Chinh đã tận mắt chứng kiến bố mình, người mà ông ta luôn hướng về và coi như một cường giả, đã bị Tiêu Ngọc Hoàng chặt đầu.
Sau đó, Tiêu Ngọc Hoàng lại lên như diều gặp gió, sống ở trên đỉnh Ngọc Hoàng.
Nhà họ Phùng tuy được coi là gia tộc lớn số một ở tỉnh Kiềm, nhưng không bao giờ dám nhắc đến mối thù hận đó dù chỉ một chữ.
Họ căn bản không dám đến gần núi Thất Tinh, đó là bởi vì luôn e sợ Tiêu Ngọc Hoàng.
Cho dù là cường giả như Lí Tam Tư cũng không dám dây vào Tiêu Ngọc Hoàng.
Nhưng Phùng Viễn Chinh không hiểu tại sao lúc này Lí Tam Tư lại nhắc tới Tiêu Ngọc Hoàng.
Lí Tam Tư nói: “Tiêu Ngọc Hoàng mạnh như thế nào, thiết nghĩ tôi không cần kể lại cho chú nữa.
Chín tháng trước, ông ta đã bị người ta giết chết ở trên đỉnh núi Phi Vũ của tỉnh Xuyên”.
“Còn người giết chết ông ta chính là cậu thiếu niên vừa mới trấn áp nhà họ Phùng các người đó!”
“Ồ!”
Lời nói của Lí Tam Tư giống như một tảng đá lớn lao xuống mặt hồ phẳng lặng, trong nháy mắt gọn lên từng lớp sóng.
Mọi người trong nhà họ Phùng lập tức đầy vẻ sững sờ, vẻ mặt nghẹn ngào, Phùng Viễn Chinh càng run cầm cập, mềm nhũn tựa người vào ghế.
Người nhà họ Phùng đã coi Tiêu Ngọc Hoàng như một ôn thần ác mộng, chỉ lo trốn tránh không xong.
Vậy mà người này còn bị Diệp Thiên giết chết, vậy Diệp Thiên còn đáng sợ đến như thế nào đây?
Những người còn lại đều đắm chìm trong sự chấn động tột cùng, Phùng Thụy Hân lại nhướng đôi mắt đẹp tò mò nói: “Ồng Lí, ông được xếp vào danh sách cường giả Hoa Hạ, vậy có phải cậu ta cũng nằm trong danh sách bảng xếp hạng không?”
Người mà cô ta đang nói tới đương nhiên là Diệp Thiên.
“Ông cũng còn được liệt vào danh sách đó, cậu ta đương nhiên cũng trong đó rồi!”
Lí Tam Tư gật đầu.
“Vậy …”, Phùng Thụy Hân mở to đôi mắt đẹp, lại tiếp tục hỏi.
“Cậu ta xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng cao thủ ỏ Hoa Hạ ạ?”
Lí Tam Tư dừng lại, vẻ mặt đanh lại đầy nghiêm trọng, còn mang bảy phần kính sợ, ba phần tự giễu.
“Cậu ta đứng đầu danh sách cường giả, xếp hạng số một!”
Lí Tam Tư dứt lời thì toàn bộ đại sảnh đều roi vào im lặng!
Lí Tam Tư vừa dứt lời, tất cả những người có mặt đều chìm vào im lặng.
Mặc dù nhiều người không biết danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thể hiện điều gì, nhưng họ cũng có thể mơ hồ phán đoán được sức nặng vô song của nó.
Một nhân vật tầm cỡ như Lí Tam Tư ở vị trí được tôn sùng trong gia tộc họ Phùng, ngay cả Phùng Viễn Chinh là chủ gia tộc họ Phùng cũng phải khách khí với ông ta, coi như thượng khách.
Toàn bộ người nhà họ Phùng đều cúi đầu nghe theo ông ta, có thể thấy Lí Tam Tư đáng sợ đến như thế nào.
Còn Lí Tam Tư chỉ đứng thứ mười bốn trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng Diệp Thiên lại đứng đầu danh sách, xếp hạng nhất, sức nặng giữa họ như thế nào đâu phải người bình thường có thể tưởng tượng được?
Phùng Viễn Chinh sắc mặt xám xịt như người chết, ông ta vốn dĩ vẫn còn một tia hy vọng trả thù nay đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Ông ta thực sự không ngờ rằng cậu Diệp ở tỉnh Xuyên lại là một tồn tại đỉnh cao với võ công siêu phàm, thậm chí Tiêu Ngọc Hoàng, ác mộng của nhà họ Phùng lại chết dưới tay Diệp Thiên, vậy thì cho dù nhà họ Phùng có cố gắng hết sức cũng làm sao đủ để động được vào Diệp Thiên đây?
Phùng Vĩ rất tức giận vì con trai mình bị Diệp Thiên giết chết, nhưng lúc này, ông ta như bị dội một chậu nước lạnh, đứng ngẩn ra tại chỗ, hồi lâu cũng không động đậy.
Phùng Viễn Chinh im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài thườn thượt.
“Thôi bỏ đi, với tính cách của Vinh Nhi, tôi biết sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi!”