Cao Thủ Tu Chân

Chương 456: Chương 455





Diệp Thiên nhẹ nhàng đóng lại tập tài liệu rồi đặt nó sang một bên.
“Nếu muốn tìm đại diện phát ngôn cho Tẩy Túy Đan thì phải tìm một ca sĩ hoặc ngôi sao điện ảnh đang nổi mà đủ trẻ tuổi, có sức ảnh hưởng ở trong nước là được rồi.

Dựa theo tiêu chí này chọn lấy một người trong số mấy người này là được!”
Ngô Quảng Phú hiểu ngay, trong lòng đã có ứng viên thích hợp.

Diệp Thiên lại nói thêm vài câu nữa với anh ta rồi mới rời khỏi tòa nhà của tập đoàn.

“Tính thời gian, còn nửa tháng nữa là đến lúc phải đến trường đại học thủ đô rồi!”
Diệp Thiên bước đi trên con đường lớn, suy nghĩ đã bay về chốn thủ đô.

ở đó còn có một cuộc hẹn vẫn đang đợi cậu hoàn thành, còn có một người con gái đang chờ đợi cậu.
Và còn có… người nhà họ Diệp vẫn đang nợ cậu một lời giải thích!
Trở lại biệt thự số 1 Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang định nằm xuống sô pha thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Là cô à?”
Cậu mở cửa ra, Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp đang đứng ở cửa, đôi mắt đẹp như làn nước trong veo và sóng biển mùa thu nhìn cậu.
Diệp Thiên hơi nhướng mắt, thờ ơ nói: “Xảy ra chuyện gì à? Là nhà họ Phùng nuốt lời, không trả lại cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm sao?”
Tiếu Văn Nguyệt ngay lập tức lắc đầu đáp: “Không, nhà họ Phùng hôm nay đã tới rồi.

Họ đã trả lại mọi thứ và còn giúp bố tôi thiết lập mối quan hệ hợp tác với một số tập đoàn lớn!”
“Tôi đặc biệt tới đây để tìm anh!”
Cô ta khẽ cười, nghiêng đầu nói: “Sao hả, anh không mời tôi vào nhà ngồi sao?”
Tiếu Văn Nguyệt sinh ra đã có vài phần quyến rũ xinh đẹp, chỉ là thường ngày đều mang phong cách nữ thần cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần.


Nhưng bây giờ mỗi nụ cười, mỗi cái cau mặt của cô ta đều thật dịu dàng.
“Cô cứ tự nhiên đi!”
Diệp Thiên làm ngơ trước sự quyến rũ của Tiếu Văn Nguyệt, chỉ dang tay rồi đi vào phòng khách.
Tiếu Văn Nguyệt đến phòng khách ngồi xuống, Diệp Thiên thản nhiên đưa cho cô ta một ly nước ép hoa quả, cô ta nhấp một ngụm rồi mói nói: “ừm… Diệp Thiên, tôi đến là muốn hỏi anh, có thể quay lại tỉnh Kiềm với tôi một chuyến nữa được không?”
Diệp Thiên dựa nửa người vào sô pha, cảm thấy kỳ lạ: “Nếu như chuyện của nhà họ Phùng đã giải quyết xong thì cô còn đến tỉnh Kiềm làm gì?”
Tiếu Văn Nguyệt nhấp một ngụm nước ép hoa quả và nhẹ nhàng nói: “Là thế này, mấy hôm nay ở Kiềm Tây có tổ chức một cuộc đấu giá cao cấp, Giai Lệ sẽ làm khách mời đặc biệt hát trên sân khấu, đây xem như là một buổi hòa nhạc nho nhỏ, cô ấy có mời tôi và Tinh Tinh đến đó!”
“Trong chín tháng anh rời khỏi, cô ấy đã chủ động hỏi thăm tin tức của anh rất nhiều lần, nhưng đều không có tin tức gì.

Về chuyện xảy ra ở Thủy Thượng Nhân Gian, cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa thể tha thứ được cho bản thân mình, vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh, nhưng chưa tìm được cơ hội!”
“Vậy nên tôi nghĩ… Nếu được, lần này anh có thể đi cùng chúng tôi không? Trong lòng Giai Lệ, anh luôn là anh Diệp Thiên của cô ấy.

Đây là lần đầu tiên cô ấy bước lên sân khấu sau khi bước chân vào giới nghệ thuật.


Nếu như cô ấy nhìn
thấy anh, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, càng có niềm tin hơn vào bản thân!”
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Những gì cô ta nói chỉ là một trong những lý do, thật ra trong lòng cô ta rất hi vọng Diệp Thiên có thế đi cùng cô ta.
“Lần đầu tiên lên sân khấu?”
Diệp Thiên xoa xoa mũi mình.

Kể từ sau lần chia tay Giai Lệ ở Thủy Thượng Nhân Gian, tình cảm mà cậu dành cho Giai Lệ đã phai nhạt đi rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến cô Tiêu đã qua đời và cô gái nhỏ chín năm trước ngày ngày theo đuôi mình, cậu vẫn mềm lòng, liền gật đầu.
“Được, vậy đến đó xem đi!”
Nghe vậy, đôi mắt của Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy niềm vui.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.