“Hóa ra anh chính là Diệp Thiên, nghe danh đã lâu!”.
Tiêu Tường nheo mắt lại, sau khi quan sát thật nhanh, cô ta cười khinh thường.
Cô ta và Cố Giai Lệ quen biết nhau nhờ công ty nhà cô ta có quan hệ hợp tác với Công ty giải trí Thiên Phú.
Hai người vừa gặp mà như đã quen từ lâu, tính hình hợp nhau, đều có lý giải riêng về âm nhạc, mau chóng trở nên thân thiết với nhau.
Thời gian Cố Giai Lệ ở Kiềm Tây, bọn họ gần như gặp nhau mỗi ngày.
Cố Giai Lệ thường xuyên nhắc tới một người tên Diệp Thiên, còn hay gọi người đó là “anh Diệp Thiên”.
Mặc dù Cố Giai Lệ không kể quá nhiều chuyện về Diệp Thiên, nhưng Tiêu Tường có thể nhìn ra người được gọi là “anh Diệp Thiên” này khiến Cố Giai Lệ rất để ý, có tình cảm đặc biệt.
Điều này khiến cô ta âm thầm chú ý tới Diệp Thiên.
Người được gọi là “anh Diệp Thiên” này rất có thể là tình địch số một của Tiêu Chí Lâm, anh trai cô ta.
Cô ta vốn tưởng người con trai có thể khiến ngôi sao đang nổi Cố Giai Lệ để ý như vậy phải là một cậu ấm nhà giàu hoặc là con ông cháu cha vô cùng ưu tú, nhưng hôm nay gặp, cô ta bỗng cảm thấy mình nghĩ lầm rồi.
“Anh Diệp Thiên” mà Cố Giai Lệ suốt ngày nhắc tới chỉ là một học sinh mặc hàng chợ cũ nát mà thôi, đâu có chút khí chất nào của nhà giàu nổi tiếng, đừng nói tới việc so sánh với anh trai Tiêu Chí Lâm của cô ta.
“Là tôi!”.
Diệp Thiên dựa vào bên song cửa, thản nhiên gật đầu.
Cậu chỉ liếc nhìn Tiêu Tường sau đó quay đầu đi ngay, không chào hỏi một tiếng, giống như Tiêu Tường không thể khơi lên chút hứng thú nào cho cậu.
“Cái tên này…”.
Ánh mắt Tiêu Tường hơi run lên, trong lòng tức tối.
Nhà họ Tiêu của cô ta là gia tộc hạng nhất chân chính ở Kiềm Tây, doanh nghiệp mà nhà cô ta sở hữu phân bố khắp các huyện lớn Kiềm Tây, danh tiếng của cô chủ Tiêu Tường có mấy ai là không hay biết?
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp kẻ không biết điều như Diệp Thiên.
Thấy vẻ mặt Tiêu Tường thay đổi, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn nhau, đều cảm thấy bất lực.
Bọn họ cũng không phải lần đầu được nếm mùi tính cách của Diệp Thiên.
Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, mỉm cười với Tiêu Tường, nói: “Cô Tiêu Tường, thật ngại quá, trước nay anh ấy vẫn luôn như vậy, không giỏi giao thiệp với người lạ”.
Cô ta nói vậy chỉ là đang giải thích giúp Diệp Thiên, không phải xin lỗi.
Với thân phận địa vị và thực lực đáng sợ vô cùng của Diệp Thiên ngày nay, dù cậu có phớt lờ người nào cũng không ai có tư cách bắt cậu xin lỗi.
Ấn tượng đầu của Tiêu Tường với Diệp Thiên cực kì kém, cô ta lạnh nhạt gật đầu, không chấp nhặt với “nhân vật nhỏ”, tiếp tục trò chuyện với hai người Tiếu Văn Nguyệt.
“Lần này hai cô đến Kiềm Tây tìm Giai Lệ sao?”.
Cô ta thuận miệng hỏi.
“Đúng, tối mai cậu ấy có một buổi diễn thương mại, chúng tôi đến ủng hộ cậu ấy!”.
Lí Tinh Tinh cười nói.
“Ồ? Nói vậy là anh ta cũng đi cùng à?”.
Tiêu Tường sáng mắt lên, chỉ vào Diệp Thiên.
Hai cô gái gật đầu, Tiêu Tường lập tức mừng thầm trong lòng.
Từ lần đầu Cố Giai Lệ đến Kiềm Tây, anh trai cô ta Tiêu Chí Lâm đã thích Cố Giai Lệ, luôn ân cần chăm sóc, bảo vệ, đi theo hộ tống Cố Giai Lệ khắp mọi nơi ở Kiềm Tây, đóng vai sứ giả bảo vệ hoa.
Nhưng đến bây giờ, Cố Giai Lệ và Tiêu Chí Lâm cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, đừng nói đến chuyện ôm được người đẹp về.
Cho dù Tiêu Tường mượn quan hệ với Cố Giai Lệ nói thêm vào, nhưng Cố Giai Lệ vẫn giữ thái độ kiên định, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tiến thêm một bước với Tiêu Chí Lâm.
Cô ta quy kết mọi lý do đều là tại Diệp Thiên.
Bây giờ, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã xuất hiện, lại còn đến Kiềm Tây.
Chỉ cần Diệp Thiên và Tiêu Chí Lâm cùng xuất hiện ở trước mặt Cố Giai Lệ, cô ta có lòng tin tuyệt đối rằng Tiêu Chí Lâm sẽ dùng phong thái áp đảo để Cố Giai Lệ biết thế nào mới là thanh niên xuất sắc thật sự.
Đến lúc đó, ngày Tiêu Chí Lâm ôm được người đẹp về sẽ còn xa sao?
“Anh Diệp Thiên sao? Hừ!”, Tiêu Tường cười thầm trong lòng: “Chỉ là một học sinh bình thường, sao xứng để đứng bên cạnh Cố Giai Lệ? Chỉ có thanh niên tài giỏi như anh trai tôi mới xứng có được Giai Lệ!”.
“Lần này đến Kiềm Tây, tôi sẽ cho anh thấy rõ sự chênh lệch giữa anh và người của giới thượng lưu!”.
Nghĩ đến lúc nãy Diệp Thiên phớt lờ cô ta, trong lòng cô ta càng phấn khởi, chỉ mong mau chóng được nhìn thấy bộ dạng Diệp Thiên không ngẩng đầu lên nổi trước Cố Giai Lệ khi đối mặt với những người nổi tiếng ở Kiềm Tây.
Nửa tiếng sau, máy bay đến sân bay Kiềm Tây, Tiêu Tường đi đến lối ra trước ba người nhóm Diệp Thiên, từ lâu đã có một chiếc xe Bentley phiên bản kéo dài đợi ở đó.
“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, lên xe đi!”.
Nhìn thấy ba người nhóm Diệp Thiên đi ra, Tiêu Tường chủ động gọi.
“Bây giờ Giai Lệ đang ở khách sạn thương mại Bác Nhã, ở đó là sản nghiệp của nhà tôi, tôi phải qua đó một chuyến, vừa khéo chúng ta tiện đường”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy tỏ ra vui mừng, nhưng bọn họ không đồng ý ngay mà nhìn sang Diệp Thiên.
“Lên xe đi, nếu đã có xe riêng thì chúng ta đỡ phải gọi xe!”.