Cao Thủ Tu Chân

Chương 459: Chương 458





Diệp Thiên nhún vai, lúc lên xe, cậu khẽ gật đầu với Tiêu Tường: “Cảm ơn!”.
Tiêu Tường nhíu mày, hành động chiếm chút lợi nhỏ của Diệp Thiên lại bị cô ta âm thầm khinh thường.
Diệp Thiên ngồi ở ghế lại phụ, ba cô gái ngồi ở hàng ghế sau.

Trên đường đi, Tiêu Tường luôn cảm thấy kì lạ, cô ta thật sự không hiểu, những cô gái xinh đẹp như Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ở trường đại học hay trung học đều có thể gọi là hoa khôi, người theo đuổi chắc chắn không ít.

Nhưng vì sao bọn họ lại theo bên cạnh một người bình thường như Diệp Thiên, vô cùng ngoan ngoãn, thậm chí gặp chuyện còn phải hỏi ý kiến Diệp Thiên, giống như xem Diệp Thiên là người quyết định.
Lẽ nào là vì Diệp Thiên đẹp trai? Sao có thể vậy chứ?
Cách ăn nói của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều không tầm thường, rõ ràng cũng là những cô gái đã đi tới nhiều nơi cao cấp, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Nhưng thái độ của bọn họ với Diệp Thiên quả thật khiến Tiêu Tường không thể hiểu nổi.
“Lẽ nào anh ta là cậu chủ nhà giàu che giấu thân phận?”.
Cô ta nghĩ kĩ lại, ở cả tỉnh Xuyên và tỉnh Kiềm, trong số các gia tộc cực kì có sức ảnh hưởng chưa từng nghe qua nhà nào họ Diệp.
Trong lúc cô ta còn đang suy nghĩ, xe đã dừng trước cửa khách sạn Bác Nhã.
“Đến rồi, chúng ta xuống xe đi!”.
Tiêu Tường gọi mấy người họ xuống xe, đến tiền sảnh khách sạn, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cách bài trí xung quanh như trang viên hoàng gia thì hơi kinh ngạc.
Nơi này gần như có thể sánh bằng “Thủy Thượng Nhân Gian” ở thành phố Phán trước kia.
Nhìn thấy phản ứng của hai cô gái, Tiêu Tường mỉm cười, giới thiệu: “Đây là khách sạn năm sao duy nhất ở Kiềm Tây, nhà chúng tôi có sáu mươi phần trăm cổ phần, do anh cả tôi kinh doanh.


Năm nay anh ấy lại đầu tư thêm hai trăm triệu, cải tạo sân sau khách sạn thành vườn sinh thái, đợi lát nữa chúng ta có thể qua đó đi dạo”.
“Giai Lệ đang ở phòng Tổng thống trên tầng cao nhất, để tôi dẫn các cô đi tìm cậu ấy”.
Cô ta vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Diệp Thiên.
Lúc nhắc tới việc đầu tư thêm hai trăm triệu vào khách sạn, vẻ mặt của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thay đổi rất rõ ràng.

Thế nhưng Diệp Thiên lại không có phản ứng gì, cũng không lộ ra chút vẻ kinh ngạc tán thán nào với cách bài trí xa hoa ở xung quanh, khiến cô ta vô cùng bất ngờ.
Cô ta dẫn mọi người tới thang máy, cửa thang máy vừa mở, một nam một nữ sóng vai nhau bước ra.
Người nữ mặc váy liền màu trắng thuần, vóc người duyên dáng, cao gầy, mỗi một biểu cảm đều hiện rõ phong thái của một nữ thần trong sáng.
Người nam khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, tuấn tú cao to.

Cậu ta mặc bộ vest màu xanh lam nhạt, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, mang một cặp kính mắt gọng đen, trông rất có phong cách của học giả trí thức.

Hai người đi cùng nhau rất xứng đôi, cho không ít khách đang nghỉ ngơi cạnh phòng khách đều quay đầu lại nhìn.
Nhóm Diệp Thiên không hề quen biết người thanh niên, nhưng cô gái trẻ tuổi kia chính là Cố Giai Lệ.
“Giai Lệ, tối nay anh đã đặt bàn ở “Ngự Lâm Hiên”, đặc biệt mời những đầu bếp món ăn tỉnh Xuyên nổi tiếng đến, đợi em thu âm xong chúng ta cùng đến đó nhé?”.
Người thanh niên nở nụ cười nho nhã, lịch sự hỏi.
Cố Giai Lệ điềm đạm mỉm cười: “Anh Tiêu, hôm nay có hai người bạn thân của em từ tỉnh Xuyên đến thăm, chắc tối em sẽ đi cùng với họ, cảm ơn lòng tốt của anh”.
Nghe lời từ chối uyển chuyển của cô, người thanh niên không hề tỏ ra không vui, ngược lại hào phóng nói: “Vậy à? Vậy thì không làm phiền các em tụ họp nữa, nếu tối các em chơi về muộn thì có thể gọi điện nói với anh, anh sẽ cho người đón các em về khách sạn”.
Cố Giai Lệ khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh Tiêu!”.
“Giai Lệ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.