Cao Thủ Tu Chân

Chương 464: Chương 463





“Đừng gọi anh ta nữa, anh ta chắc chắn không dám đi đâu, nguy hiểm lắm!”.

Từng câu từng chữ của cô ta hình như đều suy nghĩ cho Diệp Thiên, nhưng thực ra là đang mỉa mai Diệp Thiên nhát gan, thậm chí còn chưa từng sờ lên vô lăng của xe đua nữa.

Câu nói của của cô ta cũng là đang cố tình khích bác, chỉ muốn Diệp Thiên nhất thời bồng bột thế là lao lên đua xe, sau đó bị Vương Hạo Hiên và Tiêu Chí Lâm đua cho cậu thua tơi tả, cuối cùng trở thành trò cười cho tất cả mọi người.

Diệp Thiên lại không hề lay động, vẫn dựa vào hàng rào, như thể không có chút hứng thú nào với những gì xảy ra trước mặt cậu vậy.


Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, trong lòng Tiêu Tường càng thêm khinh bỉ, một người đàn ông mà lúc này lại không có hứng thú chứng minh bản thân, đúng là chẳng được cái tích sự gì.

“A, vậy thì tôi thô lỗ quá rồi!”.

Tiêu Chí Lâm nở nụ cười đầy hàm ý, lúc này mới đóng cửa xe, bắt đầu khởi động xe.

Cô gái tóc vàng mặc áo hở hang đứng giữa hai chiếc xe, phất chiếc khăn tay sặc sỡ một cái, chiếc Lexus và Ferrari vút đi như rồng lao ra biển, kèm theo là tiếng động cơ rú lên lao vào màn đêm.

Trên đường Lục Hoàn này, mỗi một khúc cua lớn đều được cánh đua xe lắp một chiếc camera rõ nét, sau đó chiếu lên màn chiếu.

Hai người Tiêu Chí Lâm và Vương Hạo Hiên quả thực đều được coi là những tay đua xe giỏi nhất trong cánh đua xe nghiệp dư, kỹ thuật lái xe của bọn họ cho dù là một số tay đua chuyên nghiệp cũng chưa thể bằng, hai xe gần như không phân sau trước, phóng nhanh trên những con đường núi, và những cú dịch chuyển ngoạn mục ở các góc cua khiến tất cả mọi người phát cuồng.

Ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh nhìn hai chiếc xe đua lao như bay trên màn hình, chỉ cảm thấy như đang xem những màn kịch tính trong phim vậy, những nam nữ xung quanh đều giơ cánh tay lên khua loạn xạ, miệng không ngừng hò hét, giải phóng hết sự hoang dã trong tâm hồn.

Lí Tinh Tinh vô cùng kinh ngạc, không kìm được thốt lên: “Thì ra đua xe lại hot vậy sao?”.


Tiêu Tường gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, gần như mỗi một đoạn đường bao quanh núi đều sẽ có những tay đua xe muốn chinh phục, muốn đạt được kỷ lục về quãng đường đó trong thời gian ngắn nhất!”.

“Giống như đường Lục Hoàn này vậy, ngoài ‘người kia’ đứng thứ nhất ra, thì anh tôi và anh Hạo Hiên đều đứng thứ hai về thời gian ngắn nhất, là tay đua xe nhanh nhất được công nhận ở đây, vua xe chính hiệu của đường Lục Hoàn!”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy liền tò mò hỏi: “ Kỹ thuật lái xe của anh Tiêu và anh Hiên đều giỏi như vậy, thế mà vẫn không phải là người nhanh nhất ở đây sao? Người đứng thứ nhất là ai vậy?”.

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Văn Nguyệt, đôi mắt Tiêu Tường hơi chững lại, sau đó như mơ về nơi xa xăm.

“Nếu nói về người đứng đầu, thì đó là thần tượng của tôi đó!”.

“Đừng nói là đường Lục Hoàn này, cho dù là cả Tây Nam của Hoa Hạ, anh ấy đều là vua đường đua!”.

Tiêu Tường khoanh hai tay trước ngực, hoàn toàn trở thành bộ dạng của một cô gái bé nhỏ: “Ba năm trước, từng có một người dùng thời gian hai tháng đi khắp các đường đua trên núi của khu Tây Nam, đua với các cao thủ đua xe khắp nơi, chưa bao giờ thua trận nào, hơn nữa còn lập kỷ lục mới về thời gian của đường đua khu vực núi!”.

“Cho đến hôm nay, anh ấy vẫn giữ kỷ lục về đường đua trên núi, chưa có ai phá vỡ nổi, có thể nói là thần thoại đích thực trong giới đua xe ở khu Tây Nam!”.

“Woa!”, bọn Tiếu Văn Nguyệt thốt lên: “Lợi hại đến vậy sao? Một người lập hẳn kỷ lục mới về đường đua ở khắp khu Tây Nam à?”.


“Anh ấy rốt cuộc là ai thế? Cô gặp anh ấy bao giờ chưa?”.

Trên khuôn mặt Tiêu Tường tràn đầy vẻ khâm phục và ngưỡng mộ, giọng nói cũng trở nên rưng rưng.

“Tôi cũng chưa gặp anh ấy bao giờ, chỉ nghe nói về rất nhiều truyền thuyết của anh ấy, anh ấy được gọi là ‘Xa thần Tây Nam’!”.

“Tôi không biết anh ấy tên là gì, nhưng trước đây tôi nghe một người trong hội đua xe ở Kiềm Đông nhắc đến một lần!”.

“Anh ta nói ‘Xa thần Tây Nam’ họ Diệp!”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.