Cao Thủ Tu Chân

Chương 495: Chương 494





Tiêu Chí Lâm mỉm cười, không đáp lời.

Hôm nay cậu ta đã tỏ tình thì sẽ không cho Cố Giai Lệ trốn thoát nữa.
“Anh Tiêu, anh làm như vậy cũng hơi quá rồi đấy!”.
Một công tử nhà giàu thân phận địa vị không thua kém Tiêu Chí Lâm ngồi ở hàng đầu đột nhiên lên tiếng.

Cậu ta vốn cũng có ý với Cố Giai Lệ, bây giờ thấy Tiêu Chí Lâm dùng thế ép buộc, đương nhiên sẵn lòng giúp Cố Giai Lệ một tay.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.


Nếu cô Cố đã không đồng ý, anh Tiêu cần gì phải cưỡng cầu chứ?”.
Nghe thanh niên kia lên tiếng, Tiêu Chí Lâm nhếch miệng cười, xoay người lại.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Tiết Lễ, anh nói hay lắm!”.
Mắt cậu ta lóe sáng, khẽ cười: “Nhưng đáng tiếc, hôm nay tôi muốn cưỡng cầu người khác đấy.

Tôi không chỉ muốn Giai Lệ, mà còn muốn tất cả mọi người ở đây hứa phải trung thành với nhà họ Tiêu, anh có tin không?”.
Cậu ta cầm micro trong tay, mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng, thoáng chốc toàn bộ Trung tâm Thủy Thượng lập tức sôi sục.
Muốn tất cả mọi người ở đây hứa phải trung thành với nhà họ Tiêu? Câu nói này thật quá huênh hoang!
Chín mươi chín phần trăm người ở đây đều là người giàu có nổi tiếng ở Kiềm Tây, dù có sự chênh lệch nhất định với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không thể bù đắp.

Mặc dù bọn họ không dám chọc vào nhà họ Tiêu, nhưng chưa chắc đã sợ nhà họ Tiêu.

Sau lưng mỗi người đều có thế lực chống lưng nhất định, hơn nữa trong số đó còn có không ít là ông lớn ở ngoài Kiềm Tây đến góp vui.

Xưa nay bọn họ là ông trùm ở địa bàn của mình, không ai có thể khống chế, ngang ngửa với nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu lấy đâu ra tư cách bắt họ khuất phục?
Tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Chí Lâm đang nói xằng bậy.
“Tiêu Chí Lâm, có phải tối nay anh uống nhiều quá rồi không? Anh có biết anh đang nói gì không?”.

Ánh mắt của Tiết Lễ, người vừa lên tiếng tối sầm lại.

Nhà họ Tiết ở Kiềm Tây chỉ thua nhà họ Tiêu, chênh lệch không nhiều.

Tiêu Chí Lâm lại nói lời ngông cuồng như vậy, tất nhiên trong lòng cậu ta không vui.
“Anh Tiêu, chúng tôi tôn trọng anh, tôn trọng nhà họ Tiêu, nhưng câu nói vừa rồi của anh có phải hơi vô lý không?”.
Những người khác cũng lên án Tiêu Chí Lâm.

Khắp Trung tâm Thủy Thượng, Tiêu Chí Lâm nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của mọi người, ai nấy đều phê phán cậu ta.
Chỉ có Diệp Thiên như không quan tâm, chỉ lo uống rượu ăn thịt, hoàn toàn mang dáng vẻ xem kịch hay.
“Hừ!”.
Tiêu Chí Lâm cười khẩy, không trả lời, bỗng một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa lớn.
“Chí Lâm nói không sai.

Hôm nay, tất cả mọi người ở đây phải hứa sẽ trung thành với nhà họ Tiêu chúng tôi, chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần doanh nghiệp gia tộc sang tên nhà họ Tiêu, không đồng ý thì không ai được đi!”.
Giọng nói người đó không lớn, nhưng ai cũng nghe được rõ ràng, mang cảm giác không được phép nghi ngờ.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão mặc áo mãng bào chắp tay đi tới, khí phách hơn người, có cảm giác một mình trấn áp tất cả.
Còn Tiêu Hùng, chủ tịch Tập đoàn Tiêu Thị, cung kính đi theo sau ông ta, hiển nhiên coi ông ta là chủ.
Giờ phút này, mọi người đều cảm thấy lòng nặng nề.


Cho dù là bọn họ với tính cách lòng dạ khôn ngoan cũng cảm thấy bất an.
Tối nay ở Trung tâm Thủy Thượng không phải tiệc rượu dành cho người nổi tiếng gì cả, mà là một bữa tiệc Hồng Môn chân chính!
“Đó là ông cụ nhà họ Tiêu sao?”.
Không ít người đủ vai vế đều nhận ra ông lão mặc áo mãng bào, mặt biến sắc.
Nhà họ Tiêu ở Kiềm Tây có lịch sử phát triển hơn ba mươi năm.

Hai mươi năm trước đều do ông cụ Tiêu nắm giữ, một mình ông ta gần như kết nối tất cả mối quan hệ ở Kiềm Tây, là truyền kì của giới kinh doanh Kiềm Tây.

Nhưng hầu như không ai biết gia cảnh và lai lịch cụ thể của ông ta, chỉ biết ông ta tên là Tiêu Ngọc Khanh.
“Ông nội!”.
Tiêu Chí Lâm cúi người trước Tiêu Ngọc Khanh, Tiêu Trì ở phía xa cũng run rẩy chạy đến.
“Ừ, tối nay làm không tồi, đây mới là phong thái mà đàn ông con trai nhà họ Tiêu nên có!”.
Tiêu Ngọc Khanh vỗ vai Tiêu Chí Lâm, đầy vẻ tán thưởng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.