Lạc Tư Đồ ngăn Diệp Thiên lại, thanh niên mặc áo sơ
mi caro ở bên cạnh cũng mim cười, vẻ mặt xấu xa.
Nhất thời trong phòng riêng, ngoài Cố Giai Lệ, Tiêu
Lâm, Tô Mộ Nhu ra, những người khác đều nhìn Diệp
Thiên với ánh mắt thương hại.
Trong tất cả mọi người ngồi đây, có lẽ chỉ có Cố Giai
Lệ không biết chuyện Lạc Tư Đồ xin cưới với nhà họ Tiêu.
Bọn họ đều hiểu rất rõ tính cách của cậu ấm hàng đầu
tình Vân này, thứ cậu ta muốn thì nhất định sẽ lấy bằng
được, không từ thù đoạn.
Tuy bây giờ Cố Giai Lệ không có quan hệ gì với Lạc Tư
Đồ, nhưng thực ra đã được cậu ta xem là người phụ nữ
mình chọn.
Diệp Thiên có quan hệ mập mờ với Cố Giai Lệ
đồng nghĩa đang đi trên lưỡi dao, chẳng khác nào tìm cái chết.
Tranh giành phụ nữ với Lạc Tư Đồ, trong thế hệ trẻ
tuổi ở tình Vân rộng lớn này, e rằng không ai có khí phách
và năng lực này.
Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh ngoảnh mặt làm ngơ.
Trước đó Tô Mộ Nhu vốn định nề mặt Cố Giai Lệ mà giúp
đỡ Diệp Thiên, nhưng từ đầu tới cuối cậu đều tỏ thái độ
không hề để tâm, cô ta cũng xua tan ý nghĩ đó, chỉ muốn
xem Diệp Thiên phản ứng thế nào.
Diệp Thiên dừng bước, nhìn về phía Lạc Tư Đồ, không
hề lên tiếng, giống như bị khí thế của cậu ta dọa sợ.
“Anh Lạc, anh làm gì vậy?”.
Cố Giai Lệ và Lạc Tư Đồ đã gặp nhau vài lần,
Cũng xem như quen biết.
Thấy Lạc Tư Đồ gây khó dễ cho Diệp
Thiên, cô lập tức đứng dậy, chắn trước mặt cậu.
“Đây là anh Diệp Thiên của tôi, anh ấy đi cùng tôi
đến, vì sao không cho anh ấy vào?”.
Ánh mắt Cố Giai Lệ tối sầm, đã có chút không vui, hết
sức bào vệ Diệp Thiên.
Diệp Thiên đứng sau lưng Cố Giai Lệ không hề tỏ thái
độ, không tiến cũng không lùi, dường như đề Cố Giai Lệ
che chắn hết gió mưa.
Thái độ này khiến Tô Mộ Nhu
không ngừng lắc đầu, trong mắt đầy vẻ thất vọng.
Cô ta vốn cho rằng Diệp Thiên dám buông lời ngông
cuồng, không để Lạc Tư Đồ vào mắt như vậy, ít nhất cũng
có chút năng lực.
Đối mặt với Lạc Tư Đồ, cậu không
thắng nổi, nhưng ít ra cũng có thể thể hiện trách nhiệm
của một người đàn ông.
Trước kia, Diệp Thiên tỏ ra khinh thường Lạc Tư Đồ,
không nghe lời khuyên của cô ta.
Bây giờ gặp Lạc Tư Đồ
gây khó dễ, Diệp Thiên chỉ biết nấp sau lưng Cố Giai Lệ,
để Cố Giai Lệ chống đỡ áp lực của Lạc Tư Đồ.
Cô ta
không ngừng khinh bì trong lòng.
Tiêu Lâm và Lương Dung nhìn nhau, cũng vô cùng bất
mãn.
Lúc trước, bọn họ xem như cũng có thiện cảm với
Diệp Thiên, nhưng giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy cậu
quá yếu đuối, quá nhu nhược.
Nhìn thấy Cố Giai Lệ bào vệ cho Diệp Thiên như vậy,
Lạc Tư Đồ đứng phía trước không đổi sắc mặt, nhưng
trong lòng đã dâng trào lửa giận.
Lần đầu tiên cậu ta thấy Cố Giai Lệ biểu diễn trên
truyền hình thì đã dành hết tình cảm cho người con gái
xinh đẹp này.
Cậu ta bớt chút thời gian trong công việc
bận bịu, bay đến thành phố mà Cổ Giai Lệ biểu diễn ba
lần, chỉ để được tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần, nhân
cơ hội làm quen.
Đến bây giờ, cậu ta và Cố Giai Lệ cũng xem như đã
quen biết được vài tháng, nhưng từ đó tới giờ, Cố Giai Lệ
đều giữ khoảng cách với cậu ta, thậm chí chưa từng ở
riêng với nhau.
Thế mà lúc này, Cố Giai Lệ lại bào vệ cho
Diệp Thiên ngay trước mặt cậu ta, khiến cậu ta ghen tị vô cùng.
Dù trong lòng cực kì phẫn nộ, nhưng lòng dạ của Lạc
Tư Đồ rất thâm sâu, không hề nói ra miệng.
Trái lại, thanh
niên mặc áo sơ mi caro ở bên cạnh bước lên góp lời.
“Cô Giai Lệ, cô hiều lầm Tư Đồ rồi”.
“Cậu ấy không phải không cho người bạn này vào,
chẳng qua đây là buổi tụ họp mà cậu ấy tổ chức, muốn
vào trong với mọi người thì ít nhất cũng phải giới thiệu
một chút, để mọi người biết chứ nhỉ?”.
Hắn quay sang Diệp Thiên, sở mũi, đưa tay ra với cậu.
“Anh bạn, tôi là Hứa Thuần Canh, ở tỉnh Vân này chắc
cũng chẳng mấy ai không biết tới tôi”.