Cao Thủ Tu Chân

Chương 675: Trận chiến nơi sa mạc



Quầng sáng lấp lánh ánh đỏ nhàn nhạt, từ trên trời bay thẳng xuống, nhanh chóng đến gần ốc đảo.

Đám người Hoàng Hàm Vũ, Tần Đông Tuyết đều ngước mắt nhìn lên. Chưa tới mười mấy giây sau, quầng sáng đó đã dừng trên đỉnh đầu bọn họ, hóa thành một bóng người để trần hai tay.

Đó là một người đàn ông trung niên, hai cánh tay lấp lóe ánh sáng màu đồng cổ, hai mắt không giận mà uy, vóc người cao to thẳng tắp. Ông ta chỉ đứng đó thôi đã khiến mọi người cảm giác được một luồng khí tức nặng như núi cao đổ xuống, giống như Thái Sơn đè lên đỉnh đầu.

“Lão môn chủ!”.

Người đàn ông trung niên đáp xuống, Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên đồng thời chắp tay hành lễ với ông ta, giọng điệu có vẻ tôn sùng.

“Sư gia!”.

Lâm Tường cũng khom người sát đất, vẻ mặt kích động.

Người này chính là truyền kì bất lão của Phi Giáp Môn, từng là truyền thuyết siêu cấp chấn động thế giới: lão môn chủ của Phi Giáp Môn.

Từ khi vào Phi Giáp Môn, ông ta thường hay nghe các trưởng bối trong môn phái nhắc tới chuyện của lão môn chủ. Phùng Mặc Phong cũng kể về những trải nghiệm truyền kì của lão môn chủ không dưới mười mấy lần. Người này là cao thủ thực thụ của trăm năm trước, từng là thị vệ thân cận của Thái hậu Thanh Đình, bảo vệ sự an toàn của hoàng gia. Ông ấy từng dùng cơ thể máu thịt chống lại đạn pháo mà không tổn hại gì, khiến các nước phương Tây nghe tin đã sợ, vô số cao thủ phương Tây cũng đã bị ông ấy đánh bại.

Trong trận chiến của vương cấp, ông ấy đã sống sót, trở thành một trong số ít những vương cấp phương Đông còn sống khỏe trên thế gian, có thể thấy tu vi ông ấy mạnh đến thế nào.

Lâm Tường vốn cho rằng mình muốn gặp được vị truyền kì bất lão này phải cần một thời cơ thích hợp, nhưng không ngờ ông ấy lại xuất hiện ở đây.

Người đàn ông trung niên đạp chân hư không, gật đầu với đám người Phùng Mặc Phong, sau đó lướt mắt nhìn đến Diệp Thiên, trong ánh mắt có chút kinh ngạc.

Ông ta là tồn tại đỉnh cao chân chính của một trăm năm trước, đương nhiên mắt nhìn vượt xa những siêu phàm thần phẩm như Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên. Ông ta vừa nhìn đã phát hiện ra, xác thịt của Diệp Thiên khác với người thường, toát ra một loại sức mạnh vô cùng khác lạ. Ngay cả một người đã tu luyện cơ thể sắt thép cả trăm năm như ông ta cũng mơ hồ cảm thấy bị uy hiếp.

“Cậu là?”.

Ông ta chủ động lên tiếng hỏi.

Diệp Thiên chưa trả lời, Phùng Mặc Phong ở bên cạnh đã nói: “Lão môn chủ, đây là võ giả truyền kì đang nổi danh nhất thế giới hiện nay, Diệp Đế Vương Diệp Lăng Thiên!”.

“Ồ?”.

Ánh mắt của người đàn ông trung niên trở nên nghiêm nghị, trên mặt cũng biểu lộ sự kinh ngạc.

“Hóa ra là Đế Vương Bất Bại danh tiếng lẫy lừng!”.

“Tôi là Điển Vinh, chưởng môn của Phi Giáp Môn, thất kính rồi!”.

Ông ta chủ động chắp tay với Diệp Thiên. Nếu ông ta gặp Diệp Thiên vào một tuần trước thì cũng chỉ cảm thấy thường thường, cùng lắm là gật đầu tỏ lòng thành kính mà thôi.

Diệp Thiên bước lên vị trí đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, nhưng bảng xếp hạng này trong mắt một vương cấp trăm năm trước như ông ta chỉ là trò trẻ con, không hề có sức nặng. Cho dù Diệp Thiên đứng đầu bảng, ông ta vẫn cho rằng Diệp Thiên còn thua kém bọn họ một khoảng cách không nhỏ.

Nhưng chiến tích Diệp Thiên một mình càn quét mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh truyền ra, chấn động thế giới. Ngay cả một số cao thủ vương cấp của trăm năm trước cũng không thể có được thực lực như vậy, đồng nghĩa Diệp Thiên đã xếp vào hàng những cao thủ hạng nhất trên thế giới. Ông ta cũng chỉ ngang vai ngang vế với cậu, không dám khinh thường.

Diệp Thiên hơi bất ngờ.

“Vương cấp?”.

Cậu không ngờ Phi Giáp Môn lại có vương cấp tồn tại, hơn nữa đây không phải là vương cấp mới lên tu vi chưa vững như Neil Wodos. Điển Vinh ở trước mắt cậu đã thật sự bước vào vương cấp, cảnh giới ổn định, hai người hoàn toàn không thể so sánh.

Dù có mười Neil Wodos cũng không bằng một Điển Vinh.

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thiên, Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên cười thầm trong bụng. Bọn họ tưởng rằng Diệp Thiên đã kiêng dè Điển Vinh, lập tức nói: “Diệp Đế Vương, lão môn chủ của Phi Giáp Môn chúng tôi cũng có ý định vào trong bảo tàng của thần linh phương Tây này tìm bảo vật. Hai người đều là cao thủ đương thời, hợp tác với nhau chắc chắn sẽ có thu hoạch khổng lồ!”.

“Tôi và sư đệ sẽ đi theo sau hai người, nghe hai người sai khiến, ý cậu thế nào?”.

Giọng điệu ông ta tràn đầy tự tin. Ông ta tin rằng sau khi Điển Vinh xuất hiện, Diệp Thiên chắc chắn sẽ không ngang ngạnh giống như lúc nãy.

Hai người đều có thực lực vương cấp, Diệp Thiên không thể nào dùng thực lực áp chế nữa.

Ông ta đang nghĩ như vậy thì Diệp Thiên đột nhiên khẽ cười.

“Ông cho rằng có vương cấp đến đây thì các ông có thể vào trong ốc đảo sao?”.

Trên mặt cậu xuất hiện nụ cười quỷ quyệt, tràn đầy khinh miệt.

“Dù có vương cấp tới đây thì đã làm sao? Tôi đã nói ốc đảo này không ai được vào, không phải chỉ nói suông!”.

“Cho dù là lão môn chủ của Phi Giáp Môn cũng không ngoại lệ!”.

Linh khí trên ốc đảo cao ngút trời, Diệp Thiên đã cảm nhận được bên trong chắc chắn có thứ mà cậu cần.

Con đường tu luyện vốn dĩ mạnh được yếu thua, bảo tàng phúc địa cũng là của kẻ có năng lực, vô cùng tàn khốc.

Điển Vinh muốn vào trong phân chia lợi ích, đương nhiên cậu không đồng ý.

Điển Vinh nghe vậy, biểu cảm thay đổi, sắc mặt hơi tối lại.

“Diệp Đế Vương, ý cậu là?”.

Diệp Thiên không hề do dự, xua ngón tay với ông ta.

“Rất đơn giản, tất cả người ở đây, bao gồm cả ông đều không được vào ốc đảo nửa bước!”.

“Người nào tự tiện xông vào, giết!”.

Con ngươi trong mắt Điển Vinh co lại, trước đó còn chắp tay với Diệp Thiên bây giờ đã buông xuống.

“Nghe nói Đế Vương Bất Bại thống trị đời nay, ngông cuồng tột độ, bây giờ xem ra có hơn chứ không kém!”.

“Đáng tiếc, khẩu khí của cậu quá lớn!”.

Ông ta đứng giữa trời, ánh mắt lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên, cậu là truyền kì hiện nay, chuyện này tôi thừa nhận. Nhưng cậu đừng tưởng cậu có thể một mình lay động quân đội là thật sự vô địch thiên hạ!”.

“Cậu chẳng hiểu gì về vương cấp của một trăm năm trước!”.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, nói tiếp: “Hai ta cùng là cao thủ mạnh nhất Hoa Hạ, đều là sức mạnh đỉnh cao của phương Đông, lẽ ra không nên đối địch”.

“Nhưng cậu muốn ngăn cản tôi vào trong mật tàng tìm bảo vật thì chính là kẻ địch của tôi!”.

“Phải chăng cậu thật sự muốn đấu với tôi ở nơi sa mạc vô tận này?”.

Ông ta nhất định phải có bằng được bảo tàng này. Diệp Thiên ở đây, ông ta cho phép cậu cùng vào trong với mình, mỗi người lấy thứ mình cần. Nhưng cậu lại muốn một mình độc chiếm, sao ông ta có thể chấp nhận được?

Ông ta được gọi là “tường đồng vách sắt, xe chiến hình người”, tung hoành thế giới hơn trăm năm, đã từng sợ ai chưa? Cho dù là ở thời đại vương cấp thống trị, ông ta vẫn đứng sừng sững không đổ, trở thành một trong số rất ít những vương cấp phương Đông còn sống sót sau trận chiến của vương cấp. Nếu không có thực lực tương đối thì sao có thể làm được?

Mặc dù Diệp Thiên có thể đánh rơi máy bay chiến đấu siêu thanh, nhưng ông ta biết rõ đó là vì đánh bất ngờ. Mặc dù ông ta rất khâm phục, nhưng không đến nỗi sợ hãi. Năm xưa, một mình ông ta cũng dựa vào cơ thể yếu ớt lay động tàu chiến đạn pháo của kẻ xâm lược phương Tây, đẩy lùi mười lăm chiếc chiến hạm viễn dương, không hề thua kém Diệp Thiên.

Một nhân tài mới nổi như Diệp Thiên lại muốn gạt bỏ ông ta ra bên ngoài bảo tàng, điều này đã khiêu khích uy nghiêm của một vương cấp trăm năm như ông ta.

Mặc dù Diệp Thiên là người duy nhất trên bảng xếp hạng vương cấp hiện nay, nhưng cũng chỉ là kẻ sinh sau đẻ muộn, vãn bối trong vãn bối, sao ông ta có thể rút lui được?

“Chiến đấu ở sa mạc này?”.

Diệp Thiên nhìn quanh cát vàng vô tận, bỗng nhếch miệng cười.

“Có gì mà không thể?”.

Cậu nói xong thì không nhiều lời nữa, vừa nhấc tay lên đã đánh ra một quyền.

Trong nháy mắt, cát đá bay mịt mù, đất trời biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.