Cao Thủ Tu Chân

Chương 677-680



Chương 677: Hoan nghênh tới báo thù

Họ Điển trong lịch sự Hoa Hạ xuất hiện không ít những kẻ dũng mãnh, trong đó có hai người.

Một người là Bạch Phu Trưởng Điển Khánh sinh ra ở nông thôn trong thời kỳ Chiến Quốc.

Điển Khánh là sư tổ của Phi Môn Giáp. Tu vi thông thiên, từng dùng xác thịt chống lại nước Tần mà không hề hấn gì trong thời Chiến Quốc. Trong một đêm đã phá vỡ thành vạn dặm, giết chết hàng vạn quân Tần. Cuộc chiến thành công, đến ngay cả thượng tướng cũng đánh giá cao và được coi là nguồn chiến lực vô song thời đó.

Người thứ hai chính là Điển Vỹ - kẻ dũng mãnh bên cạnh Tào Tháo vào cuối thời Đông Hán, với danh hiệu tương đương với Lữ Bố thời Tam Quốc.

Còn Điển Vinh là truyền nhân truyền kỳ của nhà họ Điển ở Hoa Hạ, cũng là kỳ tài của Phi Môn Giáp, tu vi đã bằng lão tổ Điền Khánh năm xưa, được xưng là tường đồng vách sắt. Công lực vô biên, có thể dùng tay không điều khiển trong không gian, dùng cơ thể chống lại mưa bom bão đạn.

Nhưng lúc này, ông ta lại bị một kẻ hậu bối chưa tới 20 tuổi đánh một chưởng thụt lùi.

Cú thụt lùi này là 20 thước. Chân ông ta trượt dài, tạo thành một vệt trên cát và cuối cùng là vượt qua lằn ranh.

Chỉ với một thước đó thôi đã phân định thắng thua rồi.

Điển Vinh giơ hai tay, cánh tay khẽ run. Ông ta nhìn ra sau, dưới ánh sáng có thể thấy bàn chân đã vượt ra khỏi lằn ranh, khiến cho ông ta khựng người.

“Ông thua rồi!”

Diệp Thiên đứng ở vị trí cách ông ta chục thước, chậm rãi thu tay lại với vẻ bình tĩnh.

“Tôi thua rồi sao?”

Điển Vinh đứng ngây tại chỗ, biểu cảm không ngừng biến đổi. Mấy chục giây sau, ông ta mới bình tĩnh lại và để lộ nụ cười đầy ý vị.

“Được lắm Diệp Lăng Thiên, đế vương bất bại, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”

Đôi mắt ông ta âm sầm, ông ta tiếp tục nói: “Nửa tháng trước, tôi từng gặp Long Hoàng. Ông ta nói sau này thế cờ của Hoa Hạ và của phương Đông sẽ do cậu tiếp quản. Tôi tưởng rằng ông ấy đánh giá cậu quá cao, nhưng quyền đấm ngày hôm nay đã khiến tôi hiểu ra tại sao ông ta lại nói như vậy!”

“Tôi quen Long Hoàng gần trăm năm, chưa bao giờ thấy ông ta khen ngợi bất kỳ thanh niên nào. Diệp Lăng Thiên, cậu là người đầu tiên!”

“Truyền kỳ năm đó đúng là có thật!”

Điển Vinh nói ra từng chữ đầy cảm thán. Ông ta tu luyện Cương Thiết Chi Khu, mặc dù không bằng Thần Ma Chi Khu nhưng sau khi tu vi đạt thành thì ông ta cũng giống như tường đồng vách sắt, trừ khi là vũ khí sát thương cực mạnh ra thì nếu không bom đạn bình thường cũng không thể khiến ông ta bị thương được.

Chân nguyên tập trung sẽ tạo thành một cái cột trụ trời khủng khiếp, rễ cắm sâu xuống đất, dù có là siêu xe tông vào thì cũng chưa chắc có thể khiến ông ta xê dịch.

Vậy mà một cú đấm của Diệp Thiên lại có sức mạnh như nhổ cả ngọn núi. Toàn bộ sức mạnh được đánh ra nên dù ông ta có điều động chân khí thì cũng bị lùi lại.

Một quyền của Diệp Thiên đã khiến ông ta phải chấp nhận.

Nói xong, ông ta chắp tay trước Diệp Thiên.

“Màn cá cược hôm nay, tôi thua rồi!”

“Tự nhận thua, mật tàng thần linh tôi sẽ không bước vào nửa bước. Tôi sẽ canh chừng ở đây, không cho phép bất kỳ ai vào trong!”

Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên nghe thấy vậy thì kinh ngạc.

Truyền kỳ của Phi Môn Giáp, cao thủ của nội cung Tiền Thanh, dù có là vương cấp cũng bại dưới tay ông ta, từng dùng xác thịt đối kháng trực tiếp với vương cấp, danh tiếng lẫy lừng.

Mà lúc này không thắng nổi một quyền của Diệp Thiên. Giờ đây phải cúi đầu nhận thua. Mặc dù đây chỉ là cá cược nhưng đối với những người được coi là truyền kỳ như họ mà nói thì đúng là không thể tin được.

Hai người nhìn nhau, quay qua nhìn Diệp Thiên với sự kiêng dè.

Lúc này bọn họ mới biết được sức mạnh thật sự của Diệp Thiên. Cho dù có là vương cấp hàng trăm năm thì cậu cũng có thể dẹp bằng bằng một quyền.

Điển Vinh nhận thất bại, Diệp Thiên không hề tỏ ra khinh miệt mà còn đánh giá cao ông ta. Trong số những kẻ mạnh mà cậu gặp thì cốt cách của Điển Vinh là điều không thể chối cãi.

Đôi mắt cậu lạnh hơn vài phần: “Ông chỉ thua có một màn các cược, không liên quan gì đến tu vi mạnh yếu, còn về việc phân cao thấp giữa ông và tôi thì sau này tính sau”.

Cậu nói xong quay người bước về phía ốc đảo, giọng nói lại vang lên một lần nữa.

“Phiền ông ở chỗ này canh chừng giúp tôi, người nào bước vào thì giết không bàn nhiều!”

Câu nói của cậu là nói cho tất cả mọi người có mặt. Tần Đông Tuyết lúc trước còn tỏ ra khinh thường thì lúc này cũng thất sắc, không biết phải làm sao.

Lúc trước Diệp Thiên bảo cô lựa chọn cùng với Hoàng Hàm Vũ cắt đứt quan hệ, ra lệnh cho cậu ta rời đi thì cô chỉ cảm thấy là do Diệp Thiên tức quá nên nói vậy chứ không coi là gì.

Nhưng lúc này, ngay cả một người có tu vi thông thiên cũng phải cam chịu canh chừng cho Diệp Thiên. Sự chênh lệch này rõ ràng là không thể tưởng tượng nổi.

Thấy Diệp Thiên bước tới, cô ấy khẽ tái mặt, thầm bước lên một bước kéo dãn khoảng cách với Hoàng Hàm Vũ.

Cô ấy chủ động đi tới bên cạnh Diệp Thiên, làm ra vẻ tội nghiệp và khẽ cúi người, cầu xin: “Diệp Thiên, không, Diệp Đế Vương, ông nội tôi bị bệnh nặng, mỗi ngày đều bị đau đớn giày vò, nước trong ốc đảo này là thứ duy nhất có thể cứu ông, hi vọng anh lượng từ, cho tôi cùng anh đi vào bên trong!”

“Toàn bộ người trong nhà họ Tần chúng tôi sẽ vô cùng cảm ơn đại ân đại đức của anh, cần bất cứ giá nào chúng tôi cũng sẵn sàng bỏ ra!”

Cô ấy trước đó dù cảm kích Diệp Thiên nhưng vẫn là cô chủ trịch thượng của nhà họ Tần nên giọng điệu có phần kiêu ngạo.

Còn bây giờ, sự kiêu ngạo đã không còn, cô giống như một cô gái không nơi nương tựa, chỉ hi vọng nhận được sự giúp đỡ của diệp Thiên.

“Cơ hội tôi cho rồi, nhưng tiếc là cô chọn nhầm!”

Diệp Thiên nhìn cô ấy, ánh mắt lạnh lùng và lướt qua.

Lựa chọn là do cô ấy tự chọn, hậu quả cũng tự mình gánh chịu mà thôi.

Đây là cách biệt về thực lực. Nếu hôm nay ở đây không phải là Diệp Thiên mà chỉ là một thanh niên bình thường thì sẽ bị Hoàng Hàm Vũ chèn ép ngay, thậm chí là vứt vào sa mạc mặc kệ sống chết.

Tiếc rằng Hoàng Hàm Vũ gặp phải Diệp Thiên

Diệp Thiên bước tới lối vào ốc đảo. Trong khi, Hoàn Hàm Vũ giống như một con gà bị dọa sợ chết khiếp. Cậu ta rụt cổ, núp sau mấy người vệ sĩ như sợ Diệp Thiên sẽ chú ý tới mình.

Từ lúc sinh ra cho tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu ta sợ hãi như vậy.

Nhìn thấy Diệp Thiên bước vào trong, cậu ta thầm cảm thấy vui mừng, tưởng rằng Diệp Thiên bỏ qua. Nhưng đúng lúc này, Diệp Thiên quay người lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

“Trước đó anh nói cho người vứt tôi vào sa mạc nhỉ?”

Giọng của Diệp Thiên vọng tới, cậu khẽ giơ tay.

“Rầm!”

Một luồng sức mạnh giáng xuống, bản thân Hoàng Hàm Vũ bay thẳng vào trong bãi cát, tạo ra một cái lỗ sâu hoắm, xương cốt thì gãy rụng.

“Quay về nói với người của nhà họ Hoàng, bất cứ khi nào tôi cũng sẵn sàng đón nhận sự trả thù của các người!”

Diệp Thiên vừa dứt lời bèn bước vào trong ốc đảo, để lại đám đông với vẻ kinh hoàng.
Chương 678: Bóng hình xinh đẹp trong hồ

Diệp Thiên dùng một kích đánh chết Hoàng Hàm Vũ, trên mặt không chút thương hại, chỉ có sự coi thường đối với kẻ như con sâu cái kiến.

Cậu vừa dứt lời, đi thẳng vào bên trong ốc đảo. Không ai trong mọi người ở đây dám lên tiếng, hơn mười vệ sĩ thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Điển Vinh đứng chắp tay, biểu cảm không chút dao động, chỉ thản nhiên nói: “Trở về thông báo với nhà họ Hoàng của Đảo Kho Báu, nếu như không muốn cả nhà bị diệt, tốt nhất bỏ qua chuyện này!”

“Đây không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào!”

Hơn phân nửa vệ sĩ này đều là nhà họ Hoàng thuê đến, bây giờ nghe thấy lời của Điển Vinh thì rối rít gật đầu, tất cả đều nhớ kỹ trong lòng.

Sắc mặt Tần Đông Tuyết cứng đờ lại, một lúc lâu sau, cô ta mới lấy lại tinh thần, trên mặt đều là bất đắc dĩ và không cam lòng.

Cô ta nhìn về phía Lâm Tường, nhỏ giọng hỏi: “Chú Tường, rốt cuộc Diệp Thiên là ai? Vì sao các chú gọi anh ta là Diệp Lăng Thiên, còn gọi là Diệp Đế Vương gì nữa?”

“Chẳng lẽ anh ta là con cháu của hoàng thất nước nào đó sao?”

Lâm Tường thở dài một hơi, lúc này mới lên tiếng: “Cậu ta không phải con cháu hoàng thất gì cả, mà dù gặp con cháu hoàng thất thật sự thì thân phận địa vị cũng kém xa cậu ta!”

“Tôi không hiểu rõ về cái tên Diệp Thiên này lắm, có lẽ đó là tên thật của cậu ta, nhưng trong giới võ đạo quốc tế cậu ta có một cái tên khác, đó là Diệp Lăng Thiên, mà Thiên Cơ Lâu - tổ chức võ giả thần bí nhất Hoa Hạ thì đặt cho cậu ta một danh hiệu độc nhất vô nhị, đó là Đế Vương Bất Bại!”

“Cậu ta mạnh như thế nào, tôi nghĩ cô đã được chứng kiến rồi, nếu cậu ta đã nói rằng không cho chúng ta tiến vào bên trong, vậy e rằng chuyến đi ốc đảo lần này chỉ có thể dừng lại ở đây!”

Lâm Tường khẽ lắc đầu, tỏ ra không thể làm gì khác, ngay cả lão tông chủ Điển Vinh của Phệ Giáp Môn còn rơi xuống thế yếu trong cuộc đánh cược với Diệp Thiên, còn mấy người bọn họ ngay cả vương cấp cũng chưa đạt đến nữa là, vậy chẳng phải chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc thôi sao? Ai dám không nghe theo?

Tần Đông Tuyết khẽ cắn môi đỏ, vẫn còn hơi không cam lòng, dường như Lâm Tường nghĩ đến điều gì, đột nhiên lên tiếng.

“Đúng rồi, nhân vật chính trong video “Siêu nhân màu xanh lam một mình chém rơi mười chiếc máy bay chiến đấu siêu thanh” lan truyền khắp internet mấy ngày trước chính là cậu ta!”

Một câu nói này, hệt như quả bom nặng ký nổ tung trong lòng Tần Đông Tuyết.

“Cái gì? Cái người toàn thân tỏa ra ánh sáng màu xanh lam kia chính là Diệp Thiên?”

Đôi mắt đẹp của Tần Đông Tuyết cứng lại, không nói thêm một lời nào nữa.

Một mình Diệp Thiên tiến vào bên trong ốc đảo, càng vào sâu bên trong thì linh khí càng dồi dào, hoàn toàn khác biệt với sa mạc xung quanh ốc đảo, thi thoảng có mấy con vật nhỏ đi qua, đều bị khí thế lạnh lùng và sát ý trong mắt Diệp Thiên dọa sợ chạy trốn.

Dọc đường thuận lợi không chút trở ngại, Diệp Thiên đi thẳng đến nơi trung tâm của ốc đảo, xuyên qua rừng cây rậm rạp tươi tốt, phía trước, một hồ nước đập vào tầm mắt, chu vi chừng trăm trượng, cũng coi như là nguồn nước hiếm có trong sa mạc này.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy bầu trời xanh biếc, khác hẳn cảnh tượng gió lớn thét gào, bão cát cuồn cuộn bên ngoài, cậu cất bước đi lên phía trước, cành lá ngăn cản trước người cậu đều xào xạc lui lại, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó đẩy đi, tự động nhường ra một lối.

Diệp Thiên đi thẳng đến bên hồ, nhưng mặt hồ trong vắt, liếc một cái là có thể nhìn xuống đáy hồ, tôm cá bên trong đang thỏa thích vui đùa, xung quanh cỏ cây um tùm thơm mát.

“Đây chính là thần linh mật tàng phương Tây sao?”

Nhìn cảnh tượng an lành xung quanh, Diệp Thiên khẽ lắc đầu.

Linh khí nơi đây quả thật rất dồi dào, hình như thật sự có bảo vật linh vật tồn tại, nhưng đi lâu như vậy, Diệp Thiên cũng chưa phát hiện ra nơi này có chỗ nào đặc biệt, gần như không khác gì ốc đảo trên sa mạc bình thường.

“Hả?”

Nhưng vào lúc này, trong lòng cậu đột nhiên sinh ra cảm ứng, dường như có thứ gì đó tồn tại phía sau vách đá đối diện mặt hồ phẳng lặng.

“Rầm!”

Cậu giơ tay đánh một chưởng, sức mạnh tuôn ra, xé rách trăm mét không trung, đánh nát vách núi đối diện mặt hồ.

Vô số đá vụn bắn tung tóe, trong khoảnh khắc vách đá vỡ nát, một cột nước to cỡ nắm đấm từ trong đó phun ra, xông thẳng vào trong hồ nước.

Hồ nước vốn trong suốt lập tức chập chờn sóng gợn, trên mặt nước xuất hiện những chấm sáng, mang theo ánh bạc lấp lánh, một luồng linh khí vô cùng dồi dào từ mặt nước bốc ra, sau đó hóa thành cột sáng linh khí xông thẳng lên trời.

“Đây là… Linh Tuyền Sinh Mệnh?”

Ánh mắt Diệp Thiên lấp lánh, trên mặt toát vẻ vui mừng.

Lúc này cậu mới hiểu được vì sao lúc trước mình không cảm nhận được sự tồn tại của Linh Tuyền Sinh Mệnh ở nơi này. Đó là bởi vì trải qua năm tháng tích tụ và gió càn quét, con suối này dần dần bám lên trên vách đá, ngấm vào bên trong, tạo thành mạch nước ngầm, hoàn toàn bị vách đá che đậy.

Lúc trước, những người tình cờ có được Linh Tuyền Sinh Mệnh ở nơi này kia, rõ ràng cũng chỉ là may mắn gặp dịp, lấy được vài giọt còn sót lại mà thôi.

Mà bây giờ, vách đá vỡ tan, Linh Tuyền Sinh Mệnh hóa thành cột nước xông vào trong hồ nước, như vậy chẳng khác gì toàn bộ Linh Tuyền Sinh Mệnh đều hòa vào trong hồ nước, linh khí của nó cũng dần dần ngấm vào hồ nước này.

Lúc này hồ nước trăm trượng chẳng khác gì một chiếc chảo khổng lồ chứa đầy linh khí, chất chứa tài nguyên vô hạn. Cho dù là một vị vương cấp đến nơi này cũng phải thèm nhỏ dãi, coi là chí bảo.

Bản thân Diệp Thiên cũng không ngoại lệ, nhưng bản lĩnh mà cậu có được cũng không phải dựa vào tác động từ bên ngoài, vì vậy cậu vẫn có thể giữ vững bình tĩnh. Diệp Thiên giơ một cánh tay ra, giữa lòng bàn tay ngưng tụ một lực hút mãnh liệt, bắn về phía mặt hồ.

Lực hút phun ra, lòng bàn tay cậu giống như một hố đen cỡ nhỏ, vô số linh khí dày đặc chất chứa bên trong hồ nước sôi trào cuồn cuộn, hóa thành dòng linh khí, liên tục bay về phía lòng bàn tay cậu.

“Vèo!”

Vô số linh khí ngưng tụ vào một chỗ, tạo thành một cột sáng linh khí màu băng lam, chui vào lòng bàn tay Diệp Thiên, dòng nước cuồn cuộn mạnh mẽ bị Diệp Thiên nắm trong tay, Phệ Thiên Cửu Chuyển trong cơ thể cậu bắt đầu vận chuyển, điên cuồng hấp thụ những linh khí này vào trong cơ thể, chuyển hóa thành sức mạnh chân nguyên tinh khiết nhất.

Nếu để vương cấp trên thế giới nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ đều phải trợn mắt há hốc miệng.

Linh khí thiên địa là gốc rễ sức mạnh của con người, võ giả thông qua công pháp đặc thù để hấp thụ linh khí vào trong cơ thể, sau đó chuyển hóa thành nội kình, chân khí, chân nguyên cho bản thân, có thể mạnh đến mức thân trần vác được đỉnh lớn, tay không xới được đất bằng.

Tu luyện ở nơi có linh khí càng dồi dào, tốc độ lại càng nhanh chóng!

Nhưng cho dù công pháp tu luyện có mạnh đến đâu thì tốc độ hấp thụ linh khí xung quanh cũng có giới hạn của nó. Nếu hấp thụ linh khí quá nhanh, công pháp trong cơ thể không kịp vận chuyển thì không có cách nào chuyển hóa thành sức mạnh cho bản thân trong thời gian cần thiết, như vậy sẽ dẫn đến tình trạng căng đầy trong cơ thể. Vì vậy bất kỳ một võ giả nào cũng cần phải kết hợp tu vi mạnh yếu và công pháp của bản thân để khống chế tốc độ hấp thụ linh khí.

Mà không hề cố kỵ, tựa như nuốt chửng mà hấp thụ tất cả linh khí vào trong cơ thể giống như Diệp Thiên thì chẳng khác gì coi chính mình là một thùng chứa để đựng linh khí thiên địa, như vậy cho dù thùng chứa có lớn hơn cũng sẽ căng đầy rồi nổ tung.

Nhưng Diệp Thiên lại không hề bị gì, cũng không có chút áp lực, thậm chí tốc độ hấp thụ linh khí vẫn đang tăng nhanh, quả thật khiến người ta khiếp sợ.

Trong quá trình Diệp Thiên hấp thụ linh khí, mặt hồ vốn đã bão hòa cũng bởi vì dòng nước bốc hơi mà dần dần hạ xuống, ánh mắt Diệp Thiên khẽ chuyển động, bỗng nhiên nheo lại.

Ở nơi sâu dưới đáy hồ, một bóng hình xinh đẹp dần dần hiện ra!
Chương 679: Đoạt xá

“Hả?”

Lòng bàn tay Diệp Thiên hút lấy linh khí trong hồ, bên dưới hồ, nước sôi trào không dứt, nơi ánh mắt cậu nhìn xuống, một bóng dáng xinh đẹp lại giống như thình lình xuất hiện, đang lơ lửng dưới đáy hồ.

Điều này khiến Diệp Thiên rất kinh ngạc, đáy hồ trong vắt như gương, vừa rồi cậu cũng từng nhìn xuống, hoàn toàn không phát hiện đáy hồ có bất kỳ vật gì, trong cảm nhận của cậu, đáy hồ rỗng tuếch, chỉ có tôm cá bơi thành đàn.

Nhưng bây giờ, một bóng hình xinh đẹp có mái tóc dài phiêu bồng theo làn nước xuất hiện dưới đáy hồ, hơn nữa cơ thể trống trơn không gì che chắn đang chậm rãi nổi lên.

Diệp Thiên khẽ nâng bàn tay, lực hút trong lòng bàn tay đã tan, linh khí bên trong Linh Tuyền Sinh Mệnh này đã bị cậu hấp thụ mất bảy, tám phần, giờ phút này, cậu lại có chút mấy phần hứng thú đối với bóng hình xinh đẹp dưới đáy hồ này.

Bên trong ốc đảo chính là thần linh mật tàng phương Tây, số người biết đến nó đếm không hết một bàn tay, trước đó cậu cũng chưa từng cảm nhận thấy có người nào tiến vào, nhưng bây giờ dưới đáy hồ xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, hơn nữa còn xuất hiện với tư thế ngồi xếp bằng mà dần dần nổi lên mặt nước, điều này khiến cậu rất ngạc nhiên.

Cậu đứng ở bên hồ, trước người cậu, bóng hình xinh đẹp chậm rãi nổi lên trên mặt nước, mái tóc dài màu băng lam vô cùng nổi bật, cả người trên dưới không một mảnh vải che thân, lộ ra cơ thể quyến rũ hoàn mỹ, hệt như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc ở trên trời.

Hai mắt cô ta nhắm nghiền, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên trên cẳng chân, cô ta dùng tư thế ngồi xếp bằng trôi nổi trên mặt nước.

Diệp Thiên đứng cách cô ta mười trượng, sắc mặt lạnh nhạt, không hề cảm thấy hứng thú với thân hình cô ta.

Cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ, trên người cô gái này có sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ đang tràn lan, xét riêng về cấp độ của sức mạnh tinh thần thì đã không thể thấp hơn cảnh giới quy nguyên rồi.

Điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ hơn chính là mặc dù sức mạnh tinh thần của cô gái lớn mạnh, nhưng dường như đó không phải là cô ta, mà là một luồng sức mạnh từ bên ngoài dùng khí thế cực kỳ ngang ngược muốn chui vào Thần Phủ của cô ta, dường như muốn cưỡng ép cạy mở Thần Phủ.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô ta một lát, ánh mắt chợt nheo lại.

“Chẳng lẽ đây là… đoạt xá?”

Cậu bỗng nhiên hiểu ra, sức mạnh linh hồn mạnh mẽ mà cậu phát hiện ra cũng không phải đến từ bản thân cô gái, mà là đến từ một kẻ bên ngoài. Nói cách khác, linh hồn thể này căn bản không phải là linh hồn của cô gái, mà chính là linh hồn thể tách ra từ một cơ thể đã chết.

Người tu luyện sức mạnh tinh thần, tu vi đạt đến trình độ nhất định sẽ có thể tập trung tinh thần, cường hóa linh hồn. Ở một số đại sư sức mạnh tinh thần, cho dù thể xác đã chết thì tinh thần vẫn vĩnh hằng, dùng trạng thái năng lượng thể hoặc linh hồn thể tồn tại trên thế gian.

Ví dụ như một số quỷ thần của Đảo Quốc, một số đền thờ chính là nơi cung phụng những linh hồn thể này.

Diệp Thiên cũng không nghĩ đến, trong thần linh mật tàng này lại xuất hiện một linh hồn thể lớn mạnh, hơn nữa nhìn tình huống hiện giờ, rõ ràng linh hồn thể này đang tấn công Thần Phủ của cô gái.

Một khi Thần Phủ của cô gái bị nó công phá, vậy quyền sử dụng tinh thần, ký ức, thậm chí là thân thể đều sẽ bị linh hồn thể này chiếm giữ hoàn toàn. Đến sau cùng, tinh thần cô gái ban đầu sẽ dần dần hao mòn hết, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.

Mà toàn bộ cơ thể cô ta sẽ bị linh hồn thể này chiếm giữ, và linh hồn thể này cũng bởi vậy mà sống lại, trở thành chủ nhân của cơ thể này, đây chính là ‘đoạt xá’ trong truyền thuyết xa xưa.

Diệp Thiên cũng đã nhìn thấy ghi chép liên quan bên trong sách cổ, đối với loại chuyện này, trái lại cũng không có gì hiếm lạ, chỉ là cậu không ngờ lại có một cô gái ngàn dặm xa xôi chạy đến vùng đất hoang vu của sa mạc Trung Đông này, sau đó bị linh hồn thể rời rạc ở nơi này cưỡng ép đoạt xá.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn hồi lâu, cậu có thể cảm nhận thấy, sức mạnh linh hồn của cô gái ban đầu càng ngày càng yếu, mà tấn công của linh hồn thể cũng càng ngày càng mạnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể hoàn toàn công phá Thần Phủ của cô gái rồi.

Mặc dù biết lúc này cô gái đang trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, nhưng Diệp Thiên vẫn không hề ra tay, đối với cậu mà nói, cô gái này cũng chỉ là một người xa lạ, vạn vật trên thế gian đều có định luật của nó, mỗi người đều có số mệnh riêng, cậu cũng không muốn cưỡng ép sửa đổi.

Nếu không phải cô gái này thèm muốn thần linh mật tàng thì sẽ không chạy đến nơi này, cũng sẽ không bị linh hồn thể rời rạc ở nơi này chú ý đến.

Tất cả những điều này đều là nhân quả báo ứng, đâu có liên quan gì đến cậu?

Cậu bước một bước về phía trước, bàn chân đã giẫm lên trên mặt hồ, cậu định đi qua hồ nước đến trước vách đá hấp thụ toàn bộ Linh Tuyền Sinh Mệnh còn sót lại.

Ngay khi cậu bước ra bước thứ hai, cô gái vốn nhắm nghiền hai mắt kia bỗng nhiên mở mắt.

“Vù!”

Một gợn sóng sức mạnh tinh thần lấy cô ta làm trung tâm rồi dập dờn tỏa ra xung quanh, kình lực mạnh mẽ, trực tiếp phá tan núi rừng, đánh nát vô số cây cối xung quanh.

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, lúc này cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diệp Thiên thấy được tham lam và ham muốn trong mắt cô ta.

“Đoạt xá thành công?”

Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Giờ phút này sức mạnh tinh thần của cô gái ban đầu đã yếu đến mức gần như không cách nào cảm nhận, thay vào đó là sóng sức mạnh tinh thần tựa như núi lửa phun trào, sóng sức mạnh tinh thần này chính là của linh hồn thể đến từ bên ngoài kia.

Mà giờ khắc này, nó đã khống chế cơ thể cô gái, giành được quyền khống chế tuyệt đối, sức mạnh tinh thần của cô gái ban đầu bị chèn ép đến không cách nào động đậy, chỉ có thể cố giữ một chút kiên trì không chịu khuất phục cuối cùng, nhưng khoảng cách với hoàn toàn tiêu tán cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Vốn dĩ Diệp Thiên cũng không định để ý đến, tiếp tục bước lên phía trước, nhưng cô gái lại bỗng nhiên nhếch miệng cười, đầu lưỡi xinh đẹp liếm qua môi, ánh mắt nhìn Diệp Thiên giống như nhìn một món đồ ăn ngon nhất, đều là tham lam vô tận.

“Thần Ma Chi Khu? Không ngờ cậu lại có được Thần Ma Chi Khu, thật tốt quá, tôi chờ gần trăm năm, cuối cùng hôm nay đã có được một bộ Băng Linh Thể hiếm có trên đời, cũng không ngờ, ngay sau đó lại có một bộ Thần Ma Chi Khu hoàn mỹ không một tỳ vết đi đến, đúng là Thượng Đế phù hộ!”

Một người con gái nói, nhưng giọng nói phát ra lại là giọng thô ráp của một người đàn ông, hơn nữa đều là tiếng nước ngoài, lộ rõ vẻ dở dở ương ương, vô cùng quái lạ.

“Thượng Đế?”, Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt khẽ chuyển động.

“Chẳng lẽ ông chính là vị thần linh phương Tây ngã xuống ở nơi này?”

Trên đời này, cũng chỉ có người của các quốc gia phương Tây mới thốt ra hai chữ ‘Thượng Đế’ trong câu nói của mình.

“Ha ha, cậu cũng không ngu lắm!”

Cô gái khẽ hé mở bờ môi, lộ ra nụ cười vô cùng quái dị, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thiên tràn đầy nồng cháy.

“Chàng trai trẻ, tôi không muốn giết cậu, tôi cảm nhận được sức mạnh linh hồn cậu không hề yếu, bây giờ tôi chỉ cần cậu tự động tách linh hồn ra, nhường lại bộ Thần Ma Chi Khu này cho tôi, tôi có thể tha cho cậu không chết, sau này cậu cũng có thể mượn sức mạnh linh hồn để đoạt xá sống lại!”

“Cậu có thể cân nhắc đề nghị này của tôi!”

“Đề nghị?”. Giữa hai đầu lông mày của Diệp Thiên lộ ra vẻ trào phúng, cười nhạt lắc đầu.

“Ý của ông là, muốn tôi chủ động từ bỏ cơ thể của mình, giao cơ thể cho ông?”

Cô gái không có hành động gì, mà trên mặt thì mang theo tham lam và ngang ngược: “Đương nhiên!”

“Nếu như cậu không bằng lòng chủ động nhường quyền khống chế cơ thể, vậy tôi có thể đánh tan linh hồn của cậu, khiến cậu tan biến khỏi thế gian này, cuối cùng Thần Ma Chi Khu vẫn thuộc về tôi!”

“Chọn một trong hai lựa chọn này, tôi nghĩ không khó chọn đâu nhỉ?”

Cô ta cười như không cười nhìn Diệp Thiên, giống như Diệp Thiên đã trở thành cá trong chậu rồi vậy!
Chương 680: Huyền Băng Thủy Kiếm

“Hai chọn một?”

Diệp Thiên nhìn bóng dáng trước mặt, ánh mắt chưa từng dao động.

Đôi mặt trong suốt, vẻ đẹp tuyệt diễm của cô gái vốn là một tuyệt phẩm hiếm có trên thế gian, nhất là còn khỏa thân lại càng vô cùng yêu kiều, có thể tùy ý khơi gợi dục vọng của hàng nghìn đàn ông, thậm chí vô số người có thể vì cô tôi mà chết cũng không quay đầu.

Nhưng lúc này gương mặt cô tôi lại cười hung tợn giống như một thú dữ hung hăng cắn người, ánh mắt tham lam tột cùng, tựa như Diệp Thiên là miếng mồi thơm ngon tuyệt đỉnh, cảnh tượng này rõ ràng rất kỳ dị.

Chuyện này cũng không trách cô tôi được, thân xác cô tôi lúc này đã bị linh hồn chiếm giữ, hoàn toàn đánh mất quyền tự chủ, những linh hồn thể này chính là một trong những thần linh đương thời trong truyền thuyết, đã từng nắm giữ thế giới phương Tây.

Năng lực cảm nhận của linh hồn này mạnh mẽ như vậy, ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra sức mạnh thể lực Diệp Thiên không giống bình thường, thân xác mạnh mẽ với công quyết luyện thể vượt xa mức bình thường đó khiến linh hồn thèm nhỏ dãi.

Cho dù là ở thời đại kia của bọn họ thì người tu luyện được Thần Ma Chi Khu cũng chỉ có vài người ít ỏi, càng không phải nói đến người trẻ tuổi như vậy mà có được Thần Ma Chi Khu như vậy.

Linh hồn có thể khẳng định, dù Diệp Thiên ở thời đại nào cũng sẽ tỏa sáng, chấn động cả thế giới!

Nhưng Diệp Thiên càng ưu tú, đôi mắt linh hồn càng nóng rực tha thiết, chỉ cần có thể có được Thần Ma Chi Khu của Diệp Thiên, cũng đồng nghĩa đã tiến vào con đường cao tốc, con đường tu luyện tương lai của linh hồn sẽ vô cùng bằng phẳng, như diều gặp gió.

“Đương nhiên cậu phải lựa chọn!”

Linh hồn nhìn Diệp Thiên.

“Chọn đúng thì sống, chọn sai thì chết!”

“Năm đó tôi đành phải bất lực, rơi xuống nơi này, nhưng sức mạnh tinh thần không hề biến mất, với sức mạnh linh hồn còn sống sót, linh hồn của tôi trải qua hơn hai trăm năm tôi luyện ở ốc đảo này, bây giờ đã kiên cường không gì lay chuyển được, cho dù cậu có sở hữu Thần Ma Chi Khu nhưng ở trước mặt tôi, linh hồn của cậu cũng không chịu được một đòn!”

“Cậu tuyệt đối đừng cho rằng có thể đấu lại tôi, giao Thần Ma Chi Khu ra là đường thoát duy nhất của cậu!”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, khẽ nhếch miệng cười, khẽ lắc ngón tay.

“Không thể không nói, tôi thật sự cảm thấy có hứng thú đấy!”

“Ngươi bố trí cạm bẫy ở đây khiến những cao thủ thế gian tưởng rằng ở đây có kho báu gì đó đáng nói, khiến nơi này được xem là thần linh mật tàng phương Tây, thực ra cũng chỉ là có Linh Tuyền Sinh Mệnh mà thôi!”

“Ông coi đây là mồi nhử, những vỏ giả tu sĩ trên thế giới ngầm đến trước, chính là vì có thể tìm được cơ hội khiến bọn họ trở thành mục tiêu đoạt xác, để ông sống lại!”

“Kế hoạch của ông có thể nói là không chê vào đâu được, nhưng đáng tiếc, ông quá tham lam!”

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, tựa như đang tiếc nuối, lại giống như đang đùa cợt.

“Vốn dĩ, với sức mạnh tinh thần hiện tại của ông thì hoàn toàn có thể xóa sức mạnh tinh thần vốn có của cô gái này, xóa bỏ cô ta khỏi thế gian, có thể thành công đoạt xác hoàn toàn!”

“Tôi đến nơi này cũng chỉ vì linh khí trong Linh Tuyền Sinh Mệnh, giúp “Phệ Thiên Huyền Khí” trong cơ thể tôi lột xác hoàn toàn mới, ông và tôi sẽ là hai người không liên quan, không liên lụy nhau!”

“Nhưng điều ông tuyệt đối không nên làm là có ý đồ với tôi!”

Diệp Thiên nói xong, khẽ nhếch miệng cười chế giễu.

“Nếu ông đã muốn thân xác tôi, thì tôi cũng phải dứt khoát chút vậy!”

“Hôm nay, tôi muốn đoạt lấy toàn bộ sức mạnh tinh thần của ông, trở thành nguồn nuôi dưỡng cho sức mạnh tinh thần của tôi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp lập tức cười lớn thành tiếng, nhưng lại là âm thanh của đàn ông thô lỗ.

“Cậu nói, muốn đoạt lấy sức mạnh tinh thần của tôi? Thật nực cười!”

“Sức mạnh tinh thần là sức mạnh thần kỳ khó hiểu nhất trên thế giới này, hiện tại tôi đã bước vào cảnh giới quy nguyên, dù là đại sư sức mạnh tinh thần của phương Tây đứng trước mặt tôi, tôi cũng có thể nhẹ nhàng giết chết linh hồn, cậu tưởng có thể thắng được tôi sao?”

“Cho dù cậu thật sự có năng lực thắng được tôi, thì sao có thể đoạt được sức mạnh tinh thần của tôi, cậu cho rằng mình là thần tiên phương Đông hai trăm năm trước, hay là thần linh phương Tây, có thể chiếm đoạt mọi thứ, trở thành nguồn nuôi dưỡng của bản thân hay sao? Quả là người điên nói bậy!”

Cô gái bật cười rung trời, mây mù trên đầu tan biến, hồ nước bên cạnh cũng sôi trào, từng làn sóng dập dềnh cuốn đi.

Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ đưa một tay lên, khẽ vẫy bàn tay với cô gái phía trước, ra hiệu cô ta ra tay.

“Ồ?”

Ánh mắt cô gái lạnh thấu xương, giữa hai hàng mày xuất hiện sự lạnh lùng khát máu.

“Nếu ông đã muốn chọn con đường không sáng suốt này thì tôi sẽ tiễn ông lên đường để ông hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”

Vẻ mặt cô ta u ám, không hề dây dưa, không chút do dự, đánh ra một chưởng.

Trong lúc bàn tay cô ta đánh ra, một luồng khí xanh nhạt cuộn tròn lơ lửng trong không trung, hóa thành hai luồng chân nguyên xanh lam, lướt qua hư không, sau đó phóng đến quấn quanh cổ Diệp Thiên.

Đây là võ kỹ đặc biệt mà cô gái này tu luyện, nhưng lúc này lại biến thành vũ khí chí mạng của linh hồn thể linh hồn phương Tây này, sau khi linh hồn chiếm lấy thần phủ của cô gái này. Linh hồn đã nắm giữ toàn bộ vũ khí công pháp mà cô gái này tu luyện, sử dụng thuận tiện, lại kết hợp với sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của linh hồn, hai người hỗ trợ lẫn nhau, đương nhiên thực lực cũng tăng lên gấp bội.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, cảm thấy kinh ngạc, tu vi vốn có của cô gái này hẳn là vừa mới tiến vào trạng thái của vương cấp, cũng ngang ngang với người săn ma Neil Wodos lúc trước bị cậu giết.

Nhưng bây giờ, cơ thể và sức mạnh của cô ta đã bị linh hồn thể của thần linh phương Tây này chiếm giữ, uy lực phát ra cũng đến một trăm hai mươi phần trăm, cũng có nghĩa là cậu phải đối mặt với mọt vương cấp chân chính cảnh giới vững chắc, so với Điển Vinh vừa này cậu phải đấu không hề kém chút nào.

Mặc dù kinh ngạc, nhưng hai “con rắn lớn” bằng chân khí xanh nhạt quét đến, cậu vẫn không hề tránh né, chỉ rút ra một tay.

Tay phải cậu mở ra năm ngón, đã nắm lấy rắn lớn chân khí xanh lam bên trái kia, sau đó cậu cuộn bàn tay lại, rắn lớn chân khí xanh lam đã bị cậu ném vào không trung, lập tức bay về phía xa.

“Bịch!”

Hai rắn lớn chân khí xanh lam va vào nhau, tự triệt tiêu lẫn nhau trong không trung, Diệp Thiên giẫm chân trên mặt nước, không hề lùi lại nửa bước.

“Khá thú vị đấy, không ngờ tu vi của cậu lại mạnh hơn so với tôi cảm nhận được một phần, tôi lại càng hứng thú với thân xác cậu rồi!”

Ánh mắt cô gái sáng rực, Diệp Thiên dùng tay không đánh chân khí, chuyện này khó như thể dùng tay không đánh với đao, nhưng từ đầu tới cuối, bàn tay Diệp Thiên không hề bị thương, điều này lại càng khiến linh hồn kinh ngạc vì thân xác Diệp Thiên.

Nếu linh hồn có thể có được thân xác Diệp Thiên, cướp xác sống lại, tương lai trở về thần linh chi cảnh, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, thậm chí tương lai sẽ còn tiến thêm một bước, có thể cùng tranh giành với các nước lớn chúa tể đương thời cũng không biết chừng.

Linh hồn nghĩ đến đây, hai tay lập tức tạo kết ấn, mái tóc dài màu lăm tung bay trong gió, trước người đã có một khối băng hình tam giác to lớn ngưng tụ.

Khối băng xoay tròn nhanh chóng, vô số vụn băng bay khắp không khí, giống như thanh đao cứng cáp dài cá tấc, có thể cắt được cả vàng cả sắt.

Sau đó cô ta lại nâng tay lên, thanh đao lướt qua hư không, khối băng phía trước lập tức nổ tung, hóa thành hàng vạn kiếm băng nhỏ.

“Huyền Băng Kiếm, vạn tiễn xuyên tâm!”

Sau khi cô ta thấp giọng quát, kiếm băng ngập trời, phá bỏ vỏ bọc, bay thẳng về phía Diệp Thiên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.