Cao Thủ Tu Chân

Chương 697-700



Chương 697: Niết Bàn tầng hai

Trong sa mạc, trừ âm thanh xao động của gió thì không ai dám lên tiếng.

Ở bên dưới, mấy người Tần Đông Tuyết đã nhìn cảnh này mà ngạc nhiên tới mức quên phản ứng, Phùng Mặc Phong và Tề Thiên Nguyên co rụt đồng tử, mắt dán chặt lên thân Diệp Thiên, nghẹn họng nhìn trân trối.

Mà Điển Vinh, Hắc Bạch Song Sát – ba cao thủ vương cấp trăm năm trước cũng im lặng, biểu cảm chấn động.

Họ đều đã từng suy đoán là Diệp Thiên sẽ thi triển thủ đoạn thần thông hay chiêu thức mạnh mẽ để chống đỡ Hắc Bạch Niết Bàn, từ màn thể hiện trận đấu của Diệp Thiên và quân đội ở Trung Đông thì họ tin cậu có thể làm được điều này.

Nhưng sự thật đã vượt xa sự tưởng tượng của họ.

Đối mặt với tuyệt kỹ hợp kế của Hắc Bạch Song Sát, Diệp Thiên không lùi cũng không tránh, cũng không dùng bất cứ tuyệt kỹ võ đạo nào. Chỉ dựa vào một bàn tay, cậu đã chặn Hắc Bạch Niết Bàn lại, cảnh này đã khiến ba cao thủ vương cấp trăm năm trước không thể tưởng tượng được.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu đã tu luyện thế nào?”

Điển Vinh nhìn chăm chú Diệp Thiên, bàn tay run rẩy, ánh mắt thay đổi liên tục.

Ông ta từng giao thủ với Hắc Bạch Song Sát năm đó, cũng từng đối mặt Hắc Bạch Niết Bàn, tất nhiên cũng hiểu rõ uy lực chiêu này, có quyền lên tiếng nhất.

Ông ta kế thừa một mạch Phi Giáp Môn, dùng khả năng tu luyện thân thể nổi tiếng của mình để ngăn lại. Từ thời kỳ chiến quốc, sau khi nhận truyền thừa về công pháp tu thân, những đệ tử mạnh nhất của Phi Giáp Môn đều có cơ thể “kim cang bất hoại”, có thể chống đỡ đạn của súng bắn tỉa, thậm chí đã tu tới cực hạn, xe tăng đại pháp bắn phá mười lần mà họ không hề hấn gì.

Trên đời này, trừ Kim Cang của Phật môn, tông phái luyện thể như Long Tượng Tông thì gần như không hai sánh với họ được.

Mà làm tông chủ của Phi Giáp Môn, Điển Vinh đã đạt tới cấp bậc hoàn hảo từ lâu, mức độ cứng rắn của cơ thể không hề thua kém lưỡi dao sắc bén nhưng dù vậy, lúc trước ông ta cũng không dám dùng thân trần đón đỡ Hắc Bạch Niết Bàn, dù là hiện tại, ông ta càng không thể đảm bảo.

Nhưng Diệp Thiên lại làm như thế, hơn nữa cũng chỉ bằng tay không mà thôi, thế mà đã ngăn được kình lực đáng sợ của Hắc Bạch Niết Bàn.

“Diệp Lăng Thiên, tên này rốt cuộc là quái vật gì?”

Hắc Bạch Song Sát cảm thấy kình lực của Hắc Bạch Niết Bàn dần tan đi, vẻ mặt càng thêm “đặc sắc”

Họ thật sự cảm thấy khó tin, trên đời này còn có người ngăn cản được song sát hợp kích của họ.

Tới mức độ này, chính họ tự hỏi thì dù là Long Hoàng của Hoa Hạ, giáo hoàng của giáo triều, chủ nhân của La Võng, nhóm thẩm phán vương của viện trọng tài thì e là đều chưa thể đạt tới.

Nếu trên đời này thật sự có người dùng tay không đánh tan tuyệt chiêu của họ, vậy cũng chỉ có thể là thần tiên tồn tại ở thời đại xa xôi nào đó của phương Đông hay thần linh phương Tây.

Nhưng Diệp Thiên lại dùng nắm đấm trần trụi đánh vỡ nhận thức của họ.

“Hắc Bạch Niết Bàn? Đây chính là tuyệt kỹ hợp kích của hai người sao? Quá yếu!”

Trước bản đồ Thái Cực âm dương, tay Diệp Thiên vẫn đặt ở trung tâm bản đồ Thái Cực, giọng nói lẳng lặng truyền tới, mang theo chút cợt nhả.

Tuy chiêu liên thủ của hai người này rất mạnh nhưng cậu đã bước ra từ thần linh mật tàng, đã thông thấu đạo lý dùng linh khí của Linh Tuyền Sinh Mệnh, linh khí tản ra trong tứ chi bách hài.

Năm phần linh khí bị Phệ Thiên Huyền Khí đồng hóa khiến Phệ Thiên Huyền Khí cũng biến chất từ đó. Năm phần linh khí đã bị cơ thể của cậu hấp thu, cường hóa tế bào giúp Phệ Thiên Chi Thể nâng cao một bậc.

Tuy Hắc Bạch Niết Bàn này mạnh, có thể phá hủy mười trực thăng Cobra nhưng với cậu, nó chỉ thường thôi.

“Hừ!”

Nghe thế Doyle cười lạnh.

“Diệp Lăng Thiên, cậu thật sự cho rằng ngăn được Niết Bàn thì có thể ngăn cản liên thủ hợp kích của chúng tôi sao?”

“Cậu nghĩ quá đơn giản rồi!”

“A?”, Diệp Thiên nâng mắt, dường như có chút bất ngờ.

Doyle khoanh tay, giọng lạnh lẽo, Jone bên cạnh cũng hừ lạnh.

“Trong trăm năm nay, chúng tôi đã tiến hành thay đổi Hắc Bạch Niết Bàn, vốn dĩ nó có một tầng thôi nhưng giờ đối đầu với cậu, Hắc Bạch Niết Bàn cũng có tầng thứ hai rồi!”

“Diệp Lăng Thiên, hôm nay là ngày chết của cậu!”

Giọng của ông ta vừa dứt, bàn tay hơi khép lại.

Khi siết chặt bàn tay, linh khí như quả khí cầu bị thủng, phun mạnh khí về một hướng, đó đúng là hướng của Thái Cực Đồ màu trắng đen.

Thái Cực Đồ trắng đen thêm vào linh khí thì xoay tròn cực nhanh lần nữa, ma sát với tay của Diệp Thiên, tạo thành tia lửa và tiếng kim loại chói tai.

“Hử?”

Ánh mắt Diệp Thiên đọng lại, cậu cảm nhận được một sức mạnh mơ hồ đang tuôn ra như suối phun từ trong Thái Cực Đồ.

Ầm ầm!

Cậu còn chưa kịp có phản ứng, đồng tử co rụt thì một tiếng vang lớn xuất hiện, truyền ra chung quanh.

Thái Cực Đồ phóng ra hai luồng sáng trắng, đen, bao phủ cả bầu trời nơi đó. Không gian hơn mười trường bị bao phủ hoàn toàn, Thái Cực Đồ bay lên cao rồi nổ mạnh như lựu đạn trong nháy mắt.

Một đám mây hình nấm lao thẳng lên trời, cường lực đánh vào, đẩy trung tâm vụ nổ ra chung quanh, gió xao động, cát bị cuốn lên không.

Điển Vinh cách vụ nổ hơn trăm trượng mà vẫn cảm nhận được năng lượng đáng sợ bên trong, không chỉ thế, dưới sự trùng kích to lớn của Thái Cực Đồ, ông ta lùi ra sau nửa bước, từ đó cũng nhìn ra sức mạnh của vụ này mạnh cỡ nào.

Tần Đông Tuyết đứng bên dưới, mắt đẹp rung động, không dám tin vào mắt mình, cô ấy biết võ giả rất mạnh, có rất nhiều cao thủ, nắm quyền sinh sát trong tay. Nhưng cô ấy vẫn có khái niệm về sự mạnh mẽ này.

Dưới vụ nổ của Thái Cực Đồ, cô ấy chấn động rồi.

Không nói gì khác, chỉ nhắc tới uy lực cú nổ này thôi cũng được san bằng ba, bốn tòa cao ốc, tương đương mười ký thuốc nổ C4. Năng lượng đáng sợ như vậy chẳng khác nào vũ khí chiến tranh, thế thì sao cô ấy không hoảng cho được?

Đám vệ sĩ còn cũng hoảng hốt, có kích động muốn quỳ xuống đất vái lạy. Phần lớn họ đều là binh vương xuất ngũ, tất nhiên biết rõ sự đáng sợ của vũ khí hiện đại, Thái Cực Đồ nổ như thế đã vượt xa 90% vũ khí hiện đại.

Thế còn không bằng nói rằng, hai người trung niên mặc đồ trắng đen trên trời kia có thể hủy diệt cả một trấn, thậm chí còn có thể phá hư cả một thành phố lớn.

Thế này đã không khác nào thần linh!

“Ha ha!”

Trong đám mây hình nấm, chẳng thấy Diệp Thiên đâu, nhìn cảnh này, Hắc Bạch Song Sát cười to.

“Cái gì mà Đế Vương Bất Bại, chỉ là một nhân tài nổi tiếng mới nổi thôi. Có thể khiến người của viện trọng tài và La Võng kinh ngạc thì đúng là lợi hại đấy, nhưng cũng chỉ là khá mà thôi”.

“Đối mặt với vương cấp trăm năm như chúng ta, cuối cùng tên này cũng chỉ là kẻ đến sau, đó là sự chênh lệch giữa vương cấp mới và cũ!”

Hai người cười to, giờ Điển Vinh mới khôi phục tinh thần, mặt mày âm trầm, đồng tử co rụt.

Ông ta không ngờ Hắc Bạch Niết Bàn lại có thể được khai phá tới mức đó, còn có sức mạnh nổ tần hai nữa chứ.

“Diệp Lăng Thiên?”

Ông ta mở to mắt nhìn đám mây hình nấm, trong khói đen dày đặc, ông ta đã không cảm nhận được hơi thở của Diệp Thiên.

Siêu cấp cường giả mới xuất hiện của võ đạo Hoa Hạ này đã chết như thế sao?
Chương 698: Cái chết của Diệp Lăng Thiên?

Cậu ta chết rồi sao?

Đám mây hình nấm màu đen trên bầu trời mãi vẫn không tan, một lúc lâu sau, Tần Đông Tuyết mới hồi phục tinh thần, trên mặt mang theo tiếc thương lớn lao và khiếp sợ vô cùng.

Diệp Thiên mạnh mẽ đến nhường nào, cô ta đã chứng kiến rõ ràng, ngay cả lão tông chủ Điển Vinh của Phi Giáp Môn cũng phải bái phục chịu thua trong lần đánh cược với Diệp Thiên, sau khi cậu tiến vào ốc đảo còn canh giữ bên ngoài giúp cậu, có thể thấy được sức ảnh hưởng của Diệp Thiên to lớn đến nhường nào.

Vừa rồi một chiêu của Diệp Thiên đánh ra khe rãnh trước người bọn họ cũng đủ để thấy được sức mạnh to lớn của Diệp Thiên, nhưng cô ta không ngờ trên đời này, người mạnh càng có người mạnh hơn, Diệp Thiên đã đứng ở trên mây cao, nhưng rõ ràng trên mây cao còn có động trời khác.

Một chiêu của Hắc Bạch Song Sát giống như mười ký thuốc nổ C4 đột nhiên phát nổ, uy lực quá mức khủng khiếp, cho dù là Diệp Thiên mạnh như vậy, cô ta cũng không tin cậu có thể sống sót trong đám nổ kia.

Đám mây hình nấm càng dâng cao càng chứng tỏ vừa rồi vùng trời kia đã trải qua tàn phá đáng sợ cỡ nào, mà bóng hình Diệp Thiên biến mất ở trong đó, không còn thấy chút dấu vết nào, tỉ lệ sống sót cực kỳ bé nhỏ.

“Khốn kiếp!”

Ánh mắt Điển Vinh thay đổi kịch liệt, không nhịn được mắng ra tiếng, nhưng trong lòng lại là sợ hãi.

Ông ta thật sự không ngờ, trăm năm trôi qua, Hắc Bạch Song Sát lại có thể phát triển tuyệt kỹ hợp kích của bọn họ đến trình độ như vậy.

Hắc Bạch Niết Bàn năm đó có uy lực cực lớn, nhưng cũng chỉ là biến hóa tầng thứ nhất, mặc dù ông ta và vương cấp phương Đông kia hợp sức không cách nào hoàn toàn chống đỡ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tiếp được.

Mà trăm năm trôi qua, thế mà Hắc Bạch Song Sát đã tiến vào biến hóa tầng thứ hai, ngoại trừ Hắc Bạch Thái Cực Đồ mạnh mẽ, vậy mà còn có thể dẫn nổ.

Thái Cực Đồ khổng lồ này là do chân nguyên của hai người Hắc Bạch Song Sát ngưng tụ tạo thành, khi nổ tạo ra sức mạnh đủ để xé tan siêu phàm thần phẩm cách đó mấy chục mét thành mảnh nhỏ, dao động còn sót lại cũng đủ để khiến cao thủ cảnh giới siêu phàm hộc máu trọng thương. Mà Diệp Thiên, mặc dù tu vi cực cao, nhưng người ở ngay trung tâm vụ nổ, có thể tưởng tượng được mức độ tổn thương sẽ kinh khủng như thế nào.

Ông ta có thể khẳng định, lúc này cho dù Diệp Thiên chưa ngã xuống, nhưng chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng, đánh mất chín mươi chín phần trăm sức chiến đấu, thậm chí tổn thương đến căn cơ tu luyện, từ nay về sau chẳng khác người thường.

Giờ phút này ngoại trừ căm tức đến cực hạn, ông ta còn cảm thấy hơi may mắn.

Nếu như vừa rồi ông ta cùng đón đỡ Hắc Bạch Niết Bàn với Diệp Thiên, vậy thì lúc này trong tâm vụ nổ sẽ nhiều thêm một người là ông ta.

Cho dù dựa vào sức chống đỡ của cơ thể ông ta thì cũng chắc chắn bị thương nghiêm trọng.

“Ha ha!”

Hắc Bạch Song Sát ngửa mặt lên trời cười ha hả, hết sức hài lòng về sức phá hoại do tuyệt kỹ hợp kích gây ra.

Năm đó khi bọn họ chiến đấu với Điển Vinh và vương cấp phương Đông kia đã phát hiện Hắc Bạch Niết Bàn vẫn còn kẽ hở để biến hóa, sau đó họ dùng thời gian trăm năm dốc lòng nghiên cứu võ đạo, một lòng nâng cao tuyệt kỹ hợp kích, cuối cùng phát triển ra Hắc Bạch Niết Bàn tầng thứ hai.

Hai người thoáng nhìn đám mây hình nấm đang dần dần dâng cao, sau đó dời mắt về phía Điển Vinh.

“Điển Vinh, ông nên cảm thấy may mắn vì vừa rồi ông không đón đỡ Hắc Bạch Niết Bàn với Diệp Lăng Thiên, nếu không bây giờ ông cũng sẽ có kết cục giống như cậu ta, cho dù ông có được cơ thể Kim Cương Bất Bại thì cũng bị thương nặng!”

Jone lạnh lùng nói.

Điển Vinh cũng không phản bác, ông ta nhắm hai mắt lại, tiếng nói vô cùng trầm thấp.

“Không ngờ trải qua trăm năm, các ông lại phát triển tuyệt kỹ đến mức này, hận vì năm đó tôi và anh Lục không cách nào đánh bại các ông, để hôm nay các ông giết hại một cao thủ thiên tài mới của Hoa Hạ chúng tôi!”

Trong lòng ông ta vô cùng áy náy, là một trong những thành viên và cán bộ của Liên minh Võ thuật, còn là người bên trong các thành viên từng trao đổi với Long Hoàng, nội dung là muốn âm thầm trợ giúp Diệp Thiên, không thể để cậu bị vương cấp phương Tây giết chết.

Nhưng hôm nay, Diệp Thiên bị tuyệt kỹ hợp kích của Hắc Bạch Song Sát nổ cho không thấy tăm hơi ở ngay trước mặt ông ta, ông ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, điều này khiến ông ta vô cùng chán nản.

“Diệp Lăng Thiên là một trong những tồn tại đỉnh cao của Hoa Hạ chúng tôi, cũng là thành viên tương lai của Liên minh Võ thuật chúng tôi, các ông giết cậu ta rồi, từ hôm nay trở đi, Liên minh Võ thuật chúng tôi chính thức trở thành kẻ thù một mất một còn của La Võng các ông!”

Ông ta nhìn chằm chằm Hắc Bạch Song Sát, trong lời nói ẩn chứa sát ý.

Hắc Bạch Song Sát nghe vậy, khinh thường chẳng thèm ngó đến, mang theo mấy phần trào phúng.

“Điển Vinh, chúng ta cũng coi như quen biết đã lâu, nói những lời hung ác này với chúng tôi có tác dụng gì sao?”

“Lại nói, La Võng và Liên minh Võ thuật vốn thuộc hai phe phương Tây và phương Đông đối lập với nhau, chẳng phải vốn đã là kẻ thù một mất một còn rồi sao?”

Jone liếc mắt nhìn Điển Vinh, khóe miệng nở nụ cười mỉa.

Trên mặt Doyle cũng tràn đầy tươi cười, Diệp Thiên bị Hắc Bạch Niết Bàn của bọn họ nổ chết, trừ bỏ được mối họa lớn của La Võng, đương nhiên bọn họ cảm thấy hài lòng mỹ mãn rồi.

Ông ta cúi đầu nhìn Đàm Băng Băng ở bên dưới, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đàm Băng Băng lộ đầy tuyệt vọng.

Chỉ thấy Doyle nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng dữ tợn.

“Ripper, cô vốn là một trong những sát thủ át chủ bài của La Võng chúng tôi, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng Sát thủ quốc tế, từ trước đến giờ La Võng chúng tôi đối xử với cô không tệ, nhưng không ngờ cô lại vì một người ngoài mà phản bội La Võng, còn trở thành người hầu của cậu ta!”

“Dựa theo bộ luật thép của La Võng, cô nên bị phế bỏ tu vi, vĩnh viễn nhốt vào địa lao của La Võng, ở trong đó nếm trải mùi vị dày vò đến hết quãng đời còn lại, là cô tự đi theo chúng tôi, hay vẫn phải để chúng tôi ra tay?”

Jone cũng nhìn xuống, trong mắt đều là lạnh giá.

“Ripper, cô hẳn phải biết, cho dù cô giãy giụa như thế nào thì cũng vô dụng, đã mất đi che chở của Diệp Lăng Thiên, trái lại tôi cũng muốn nhìn thử xem, còn có ai có thể đến cứu cô!”

Trong lòng Đàm Băng Băng lạnh buốt, đối mặt với hai hộ pháp của La Võng này, cô ta thật sự ngay cả suy nghĩ chống lại cũng không có, giữa siêu phàm thần phẩm và vương cấp trăm năm, quả thật kém quá xa.

Đã mất đi che chở của Diệp Thiên, cô ta cũng chỉ là dê con đợi làm thịt, không thể trốn đi đâu được.

Nhìn đám mây hình nấm chưa hề tiêu tan đi kia, nghĩ đến Diệp Thiên vì cô ta mà dũng cảm đứng ra chiến đấu với Hắc Bạch Song Sát rồi ngã xuống, trong lòng vô cùng đau xót, một giọt nước mắt chảy xuống.

Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong mắt toát vẻ kiên quyết.

“Tôi sẽ không về La Võng với các ông, nếu chủ nhân đã vì tôi mà chết, vậy tôi là người hầu của cậu ấy cũng không có tư cách sống tiếp, các ông giết tôi đi!”

Cô ta tản hết chân nguyên trên người, không còn chút phòng ngự nào, chậm rãi nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ vươn đầu chịu chết, vậy mà không hề có biểu cảm sợ hãi khi đứng trước cái chết.

“Ồ?”

Hắc Bạch Song Sát cũng hơi bất ngờ về phản ứng của Đàm Băng Băng, nhưng bọn họ có tu vi hơn trăm năm, đã sớm nhìn thấu việc đời, đối mặt với tính mạng con người đều là lạnh nhạt, không thèm để ý giống như đối với con sâu cái kiến.

Cho dù Đàm Băng Băng là một vị siêu phàm thần phẩm, cũng từng là sát thủ cao cấp của La Võng, nhưng trong mắt bọn họ cô ta cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đàm Băng Băng, hai người nở nụ cười lạnh lùng, trên bàn tay đã ngưng tụ ra chân nguyên.

“Ripper, đây là lựa chọn của bản thân cô, Diệp Lăng Thiên đã chết, nếu cô muốn chọn xuống địa ngục với cậu ta, chúng tôi giúp cô!”

Jone mở ra năm ngón tay, chân nguyên ngưng tụ ra lơ lửng trên không trung, chuẩn bị đánh xuống Đàm Băng Băng.

Nhưng vào lúc này, tiếng xé gió đột ngột truyền đến.

“Vèo!”

Một ánh kiếm màu xanh lam từ bên trong đám mây hình nấm chém ra, chỉ trong chớp mắt, hai người Hắc Bạch Song Sát cảm thấy hơi thở nguy hiểm mãnh liệt phả vào mặt, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên.

Khoảng cách của Doyle ở khá xa, ông ta kịp thời lùi về phía sau mười trượng, còn Jone ở phía trước lại chỉ kịp nghiêng người né tránh, luồng kiếm khí màu xanh lam kia khẽ lướt qua cánh tay trái của ông ta, cắt đứt toàn bộ cánh tay trái của ông ta.

“Cái gì?”

Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ bất ngờ.

“Chỉ là tuyệt kỹ hợp kích mà cũng muốn giết tôi sao?”

Tiếng nói lạnh nhạt từ trong đám mây hình nấm truyền ra, mọi người hoảng sợ ngước nhìn, một bóng người dần dần hiện rõ.
Chương 699: Một kiếm đánh bại Song Sát

“Ầm!”

Kiếm quang xanh lam di chuyển với tốc độ ánh sáng, chỉ lướt ngang trước mặt mọi người, sau đó tiếng vang bén nhọn liền vang lên, tay trái của Jone đã bị đứt rời.

Jone nhìn cánh tay bị chém cụt của mình, cơn đau truyền đến, lại không có phản ứng gì nhiều, mà trong lòng ông ta càng cảm thấy chấn động hơn, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Sao có thể chứ?”

Ông ta quay đầu nhìn chằm chằm đám mây hình nấm, chỉ nhìn thấy một bóng hình dần dần ngưng tụ lại, làn gió thổi qua cuốn trôi mây đen, cuối cùng xuất hiện một thanh niên cao lớn cứng cáp, không phải Diệp Thiên thì còn ai được chứ?

Toàn bộ quần áo trên người Diệp Thiên đều rách nát, tựa như vừa trải qua một trận nổ kinh người vậy, bi thiêu rụi hầu như không còn gì, gần như chỉ còn lại từng sợi tơ chỉ, quần thường bên dưới cũng bị cháy gần hết, trông rất chật vật.

Nhưng gương mặt cậu vẫn vô cùng tự tin, hai mắt sáng rực, cả người từ trên xuống dưới không hề có vết thương, không hề bị tổn hại gì.

Đàm Băng Băng nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên, lúc này cô ta mới phản ứng lại, bản thân đã cùng Diệp Thiên thực hiện khế ước thần hồn, một khi Diệp Thiên chết đi thì khế ước thần hồn trong cơ thể cô ta sẽ tự động biến mất.

Mà hiện tại, khế ước thần hồn vẫn nguyên vẹn như cũ, rõ ràng Diệp Thiên cũng chưa từng thất bại, cô ta gần như đã quên mất chuyện này!

Nhìn Diệp Thiên xuất hiện, đôi mắt Đàm Băng Băng lại càng ngấn nước, khoảnh khắc vừa rồi, thật sự cô ta có ý định chịu chết cùng Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên? Cậu chưa chết?”

Jone ôm cánh tay bị cắt cụt, không kiềm được lùi ra sau cả mười trượng, đứng cùng chỗ với Doyle, ánh mắt thay đổi không ngừng.

Ánh mắt Doyle cũng hoảng hốt, như thể không dám tin mọi chuyện trước mắt, vừa nãy Diệp Thiên đã bị nổ tung cả người, Thái Cực Đồ trắng đen này là dùng chân khí mạnh mẽ của hai người bọn họ ngưng tụ thành, sau khi bùng nổ phạm vi sức mạnh vụ nổ có thể phá huỷ ba bốn tòa biệt thự, những vật trong bán kính hơi mười trượng cũng có thể bị phá huỷ.

Cho dù là một vương cấp đối mặt với một vụ nổ như vậy thì cũng là thập tử nhất sinh, chắc chắn sẽ bị thương nặng, trừ khi tu vi đạt đến cảnh giới như mấy người Long Hoàng, thẩm phán vương, giáo hoàng thì mới có thể bình an vô sự.

Nhưng Diệp Thiên lại không hề bị tổn hại gì, hơi thở vẫn như cũ, không những vậy, cậu còn đánh ra một kiếm, chặt đứt cánh tay của Jone, như vậy sao bọn họ không chấn động được chứ?

“Mấy tuyệt kỹ bèo bọt này mà cũng muốn giết tôi?”

Diệp Thiên đứng giữa không trung, từ trong mây đen bước ra từng bước, ánh mắt lạnh nhạt, sâu thẳm như vì sao.

Điển Vinh nhìn Diệp Thiên xuất hiện, thấy cậu còn không bị thương gì, hai mắt lập tức trợn tròn, cũng vô cùng hoảng sợ.

“Vậy mà không bị sao?”

Ông ta nuốt nước bọt, ánh mắt lại càng chấn động.

Ông ta chính là lão tông chủ của Phi Giáp Môn, là quản lý duy nhất cả trăm năm nay của Phi Giáp Môn, đã sớm tu luyện trọn vẹn các tuyệt nghệ mọi cấp bậc của Phi Giáp Môn, thân xác cũng đã tiến gần tới Kim Cương Bất Hoại.

Nhưng vừa nãy Diệp Thiên tay không rung chuyển Hắc Bạch Niết Bàn, quả thực khiến ông ta kinh sợ một hồi, mà bây giờ Diệp Thiên lại đối mặt trực diện với vụ nổ của Hắc Bạch Niết Bàn mà không hề bị thương gì, sức mạnh thân xác như vậy đã vượt ngoài tầm hiểu biết của ông ta.

“Thần Ma Chi Khu, Diệp Lăng Thiên thật sự đã vượt ngoài thân xác nhân loại, đạt đến Thần Ma Chi Khu rồi sao?”

“Chưa đầy hai mươi tuổi đã có được Thần Ma Chi Khu, cho dù trăm năm trước thời kì thần linh tiên nhân chia cắt, e rằng cũng chưa từng xuất hiện!”

Ánh mắt ông ta sôi sục, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh.

Trong lịch sử của Phi Giáp Môn ghi chép lại, cũng chỉ có tông chủ Phi Giáp Môn hơn ba trăm năm trước mới tu luyện thành công Thần Ma Chi Khu, ông ấy cũng là người đầu tiên trong lịch sử Phi Giáp Môn sở hữu Thần Ma Chi Khu.

Nhưng người này đã ẩn nấp khỏi thế gian đã bă trăm năm, sống chết không biết, chỉ có thể trở thành truyền kỳ để tham khảo, mà lúc này, một người sở hữu Thần Ma Chi Khu sống sờ sờ đang ở trước mặt ông ta.

Jone và Doyle đứng kề vai nhau, nhưng Doyle nhìn chỗ cánh tay bị cụt của ông bạn già thì vẻ mặt lại càng kinh sợ.

Ông ta quay lại nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không còn vẻ cao cao tại thượng, mà thay thế bằng vẻ e dè lo sợ chưa từng có.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là quái vật gì?”

Ông ta siết chặt nắm đấm, giọng nói trầm thấp u ám.

“Hừ!”. Diệp Thiên không hề trả lời, ngón giữa và ngón trỏ tay phải tạo thành kiếm quyết, những điểm sáng xanh chiếu sáng bên trên.

“Bản lĩnh của các người cũng chỉ có chút đó thôi, đáng tiếc, không thể làm ta bị thương!”

“Tôi muốn giết các ông cũng dễ như trở bàn tay!”

Jone và Doyle nghe vậy đều biến sắc, bất giác lùi về sau nửa bước.

Chỉ vỏn vẹn nửa bước, nhưng ánh mắt Điển Vinh lại trở nên nghiêm trọng.

Ông ta biết, Hắc Bạch Song Sát đã cảm thấy e sợ Diệp Thiên, một kiếm vừa nãy của Diệp Thiên quả thực quá đáng sợ.

Không hề có dấu hiệu trước, không hề kiềm lực, cứ vậy đột nhiên lao đến, kiếm mang chém ngang cả trời, với tốc độ ánh sáng, mặt thường không thể quan sát.

Một kiếm đó, nếu không phải Jone nhanh nhẹn thì bây giờ đã bị chém thành hai, rõ ràng tu vi của Diệp Thiên vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc thực lực của cậu ta đã đến bước nào rồi?”

Ông ta bất giác suy đoán trong lòng, ông ta vốn cho rằng bản thân đã nhìn thấy thực lực của Diệp Thiên nhưng cứ qua thêm một lần lại phát hiện đó chỉ là vẻ ngoài mà thôi, Diệp Thiên lúc này khiến ông ta có cảm giác mà chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung chính là sâu không lường được.

Đây cũng là võ giả phương Đông lần đầu tiên khiến ông ta có cảm giác này ngoài Long Hoàng, đại sư Trí Đức.

“Tôi đã nói, động vào người của tôi, sẽ chết!”

“Bây giờ, các người chuẩn bị chịu chết đi!”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh run, luồng sáng xanh trên đầu ngón tay càng trở nên mạnh hơn, một luồng kiếm ý mạnh mẽ sôi sục, ngập tràn cả nửa vùng trời, giống như đột nhiên rơi vào thế giới kiếm vực, đâu đâu cũng là kiếm khí sắc bén như đao.

Đây là kiếm đạo Diệp Thiên sau khi bước vào cảnh giới quy nguyên đã tự mình lĩnh ngộ được với sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của mình, cậu gọi đây là “bá kiếm”, nhưng trước giờ cậu chưa từng dùng đến, bởi vì bá kiếm vẫn chưa thuần thục, còn có rất nhiều thứ ngăn cản cậu cảm ngộ thông suốt.

Nhưng hôm nay, để giết chết hai vương cấp hai trăm năm này, cậu không còn che giấu, trực tiếp dùng đến sát chiêu mạnh nhất.

Sắc mặt hai người Hắc Bạch Song Sát lại thay đổi, dưới tác động vụ nổ của Hắc Bạch Niết Bàn mà Diệp Thiên không hề bị gì, chuyện này đã khiến bọn họ mất hẳn tinh thần chiến đấu.

Mà một kiếm lúc trước của Diệp Thiên đã chặt đứt tay Jone lại càng khiến hai người bọn họ đánh mất tự tin chiến đấu với Diệp Thiên.

Diệp Thiên lúc này, trong mắt bọn họ tựa như một quái vật yêu nghiệt không nên tồn tại trong thế giới này, chuyện bọn họ nghĩ chỉ là cách xa Diệp Thiên, cũng không còn nghĩ đến quyết đấu cao thấp với Diệp Thiên.

Ngay khi Diệp Thiên lên tiếng, hai người bỗng chốc bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, thân hình mở ra, hoá thành hai luồng sáng, muốn bay về nơi chân trời xa xôi.

“Bây giờ mới muốn đi, chẳng phải muộn rồi sao?”

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh lùng, cười nhếch mép đầy hung tàn.

Ngay khi hai người quay người bỏ chạy, hai ngón tay chợt nâng lên sau đó vung một đường chéo.

“Bá Kiếm Trảm Không!”

Hai ngón tay cậu chém xuống, kiếm quang xanh lam lại xuất hiện, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước.

“Xoẹt!”

Kiếm quang đuổi theo hai người, Hắc Bạch Song Sát cảm nhận được kiếm khí càng lúc càng gần phía sau, không kịp suy nghĩ, chỉ dùng toàn lực sử dụng chân nguyên, ngưng tụ thành quang thuẫn chân nguyên khổng lồ chắn trước mặt.

“Keng!”

Tiếng kim loại vang lên, kiếm quang xanh lam chém xuống và quang thuẫn xanh xuất hiện, quang thuẫn giống như tờ giấy bị kiếm quang mạnh mẽ đâm xuyên qua, trực tiếp hoá thành những đốm sáng bay đầy trời.

Kiếm quang cũng ngừng lại theo, nhưng kiếm khí bên trong lại bùng nổ, hình thành một làn sóng xanh lam cuốn hai người Hắc Bạch Song Sát vào bên trong.

“A a!”

Hai vương cấp trăm năm lập tức phun ra máu, thân hình trên không trung lại lùi ra hơn mười trượng, cũng có nghĩa hai hộ pháp của La Võng đã thất bại rồi.

Trong thoáng chốc, cả vùng sa mạc đều tĩnh mịch!
Chương 700: Khom lưng khuỵu gối

Trong bầu trời, một màn mưa máu nhỏ xuống, chỉ nhìn thấy hai dòng máu chảy xuống từ trong miệng Hắc Bạch Song Sát.

Quang thuẫn nguyên khí trước người bọn họ ngay khi tiếp xúc với kiếm khí xanh lam thì lập tức bị chém thành hai đoạn từ chính giữa.

Quang thuẫn nguyên khí nổ tung trên không, hai người Hắc Bạch Song Sát giống như bị búa tạ đập vào, cả người run rẩy, liên tục bay lùi lại hơn mười trường, tạo thành hai vệt khí trên không.

“Chuyện này…”

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Điển Vinh rét lẹnh, vẻ mặt kinh sợ.

Hắc Bạch Song Sát là nhân vật cỡ nào chứ, đó chính là vương cấp truyền kỳ trăm năm trước, có danh tiếng lẫy lừng ở thế giới phương Tây, chỉ dựa vào hai người đã chống đỡ được cả La Võng rồi.

Nhưng bây giờ, hai người đồng thời xuất hiện nhưng lại bị đánh bại đến đổ máu, bay ra ra dưới tay của hậu bối trăm năm sau, một người còn bị chặt đứt một cánh tay, đây là chuyện mà Điển Vinh hoàn toàn không đoán trước được.

Lúc trước ông ta vẫn cảm thấy Diệp Thiên giao đấu Hắc Bạch Song Sát thì sẽ ở thế hạ phong, thậm chí còn bị đối phương trấn áp hoàn toàn, nhưng bây giờ kết quả lại trái ngược hoàn toàn.

Diệp Thiên không những một mình phá vỡ sát chiêu của Hắc Bạch Song Sát, mà từ đầu tới cuối cũng chỉ lấy ra hai thứ, khiến hai người Hắc Bạch Song Sát bị thương nặng.

“Cậu ta thắng rồi sao?”

Tần Đông Tuyết thấy cảnh này, đôi mắt khẽ lấp lánh, trận chiến kịch liệt, biến đổi bất ngờ, cuối cùng lại là một kiếm kinh thiên của Diệp Thiên mà xoay chuyển toàn bộ thế cục.

Lúc này mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, một câu cũng không nói nên lời.

Hơi thở Đàm Băng Băng đã khôi phục lại như ban đầu, thương thế đã khoẻ hơn đến tám phần, cô ta nhìn Diệp Thiên quần áo tả tơi trên không, ánh mắt vô cùng kính nể, nhất là cảm thấy may mắn vì quyết định ban đầu của mình.

Người cô ta lựa chọn quả nhiên là một nhân vật tuyệt thế, sự xuất hiện của Diệp Thiên đã mang lại rất nhiều lợi ích cho cô ta, thậm chí ngay cả La Võng mạnh nhất thiên hạ mà Diệp Thiên cũng có thể đánh bại.

Diệp Thiên vẫn dùng một tay nắm lấy kiếm, ánh mắt lạnh lẽo.

“Người của La Võng, không chịu nổi một đòn!”

Hai người Hắc Bạch Song Sát đã nổi danh thiên hạ hơn trăm năm, thật sự bọn họ chưa từng nghĩ, trăm năm sau sẽ có một ngày bị một hậu bối khinh thường như vậy.

Quả nhiên trong lòng vô cùng kinh hoàng, nhưng bọn họ lại càng e sợ Diệp Thiên.

Bọn họ liên thủ tạo thành tấm chắn phòng ngự, dùng toàn bộ nguyên khí trên người để phòng thủ nhưng lại không đỡ được một kiếm của Diệp Thiên, lại còn bị đánh trọng thương, nếu Diệp Thiên đánh ra tiếp một kiếm nữa thì bọn họ không chắc bản thân có thể may mắn như bây giờ không.

Bọn họ không chắc chắn về Diệp Thiên, khoé miệng rỉ máu nhưng lại chưa từng quay đầu, trong lúc nổ lùi về sau cả người đồng thời quay lại, chân đột nhiên đạp xuống hư không, trực tiếp bay ra xe, kéo dài khoảng cách với Diệp Thiên cả nghìn mét, thân hình xa dần.

“Diệp Lăng Thiên, những gì hôm nay cậu ban tặng, hai người chúng ta khắc ghi trong lòng, ngày khác nhất định sẽ tìm được cậu, bắt cậu trả lại gấp bội!”

Âm thanh tức giận truyền lại từ phía xa, tất cả mọi người đều ngơ ngác, tuy rằng Hắc Bạch Song Sát buông lời hun tàn, nhưng như vậy có nghĩa bọn họ đã rút lui bỏ chạy rồi sao?”

“Một người mà lại khiến hai người Hắc Bạch Song Sát bỏ chạy? Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là thứ quái vật gì vậy?”

Điển Vinh nhìn bóng hình hai người Hắc Bạch Song Sát chỉ là chấm đen nhỏ, con ngươi co rút, trong lòng vô cùng kinh sợ.

“Muốn chạy?”

Nhìn thấy hai người nhanh chóng muốn chạy trốn khỏi nơi này, ánh mắt Diệp Thiên hiện lên sát ý, muốn bước ra một bước chuẩn bị đuổi theo.

Lúc này cuối cùng Điển Vinh cũng phản ứng lại, ông ta bước lên một bước, một tay chắn trước Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương xin dừng bước!”

Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, trầm giọng nói: “Hôm nay cậu đã thắng hoàn toàn, Hắc Bạch Song Sát bỏ chạy thảm hại, cậu không cần phải đuổi bám theo!”

“Sau này bọn họ nhất định sẽ lại đến tìm cậu, đến lúc đó lại tính toán với bọn họ rõ ràng, tôi lo lắng cậu đuổi theo sẽ có biến cố!”

Trước giờ La Võng hành động đều kỳ dị thần bí, mặc dù Hắc Bạch Song Sát chủ động bỏ chạy, không ra tay với Diệp Thiên nữa nhưng dù sao bọn họ cũng là cao thủ vương cấp trăm năm trước, những người này nào có ai là ngọn đèn cạn dầu chứ?

Nếu thật sự để Diệp Thiên nhất định phải bước vào đường cùng, hai người liều chết một trận, sức chiến đấu bộc phát sẽ vượt xa hơn bây giờ nhiều, huống hồ La Võng ngoài hai người bảo vệ là Hắc Bạch Song Sát ra còn có vị chúa tể phía sau chưa từng xuất hiện, đó chính là nhân vật cùng cấp bậc với Long Hoàng, thẩm phán vương, và giáo hoàng.

Ông ta xuất hiện là để nhắc nhở Diệp Thiên, không muốn Diệp Thiên tuỳ tiện đuổi theo, cuối cùng lại dẫn đến nhiều chuyện hơn.

“Ồ?”

Ánh mắt Diệp Thiên chợt ngừng lại, quay sang nhìn Điển Vinh.

Cậu trầm mặc một lúc, cảm nhận trong cơ thể bắt đầu có linh khí dập dềnh, lúc này mới chầm chậm định thần, không truy đuổi nữa.

Bá kiếm cậu dùng vẫn không quá quen thuộc, dùng linh khí trong cơ thể vừa mới hấp thụ được thúc giục nó, dẫn đến linh khí vốn đã dung nhập vào huyết mạch trong cơ thể lại sôi sục, có xu hướng rời khỏi cơ thể.

Nếu cậu đuổi theo có lẽ có thể giết chết Hắc Bạch Song Sát, nhưng đối với tu vi của cậu thì e rằng sẽ tổn hại ít nhiều.

Hôm nay Hắc Bạch Song Sát đã hoàn toàn kết thù sâu nặng khó giải với cậu, tương lai đối mặt giao đấu sẽ có rất nhiều cơ hội, lấy mạng bọn họ họ cũng là vấn đề thời gian, cậu không nhất thiết phải nóng vội, vội vàng lúc này.

Nghĩ đến đây, cậu thu hồi suy nghĩ, thần mang trong mắt cũng dần biến mất, ánh sáng xanh lam trên đầu ngón tay cũng biến mất, toàn bộ mây mưa trên bầu trời cũng ngừng lại.

“Hôm nay cứ tạm thời để bọn họ đi, lần tới, bọn họ sẽ không còn cơ hội sống sót nữa đâu!”

Diệp Thiên khẽ xoay cổ, sau đó thân hình rơi xuống, trở về mặt đất.

“Đa tạ chủ nhân che chở!”

Đàm Băng Băng nhìn thấy Diệp Thiên đi đến, lập tức khom người hành lễ, khom người cúi đầu với Diệp Thiên.

“Không cần làm vậy!”

Diệp Thiên dở khóc dở cười nói: “Nếu tôi đã nhận cô làm thuộc hạ thì sống chết của cô là do tôi, chứ không phải do người ngoài!”

“Bọn họ muốn giết cô, tôi bảo vệ cô, cũng là lẽ thường!”

Cậu duỗi người, quần áo trên người đều bị xé rách, để lộ bắp thịt rắn chắc, Tần Đông Tuyết nhìn thấy mặt khẽ ửng đỏ, gần như không dời tầm mắt.

Diệp Thiên lại không quan tâm tới cô ấy, vung tay với Đàm Băng Băng.

“Đứng lên đi, chuyện này đã xong, chúng ta cùng quay về Hoa Hạ thôi!”

Đàm Băng Băng nghe vậy, khẽ vuốt cằm, đi theo phía sau Diệp Thiên, chuẩn bị lên xe việt dã cùng Diệp Thiên.

Trước lúc lên xe, Diệp Thiên lại nhìn Điển Vinh ở phía chân trời, cười nhạt.

“Có cơ hội, nếu tôi và ông gặp lại, tôi sẽ mời ông uống một ly!”

Điển Vinh nghe thấy vậy thì cười lớn, ánh mắt có chút vui cười.

“Ha ha, rượu của Đế Vương Bất Bại mời, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua, một lời đã định!”

Diệp Thiên gật đầu, đã kéo cửa xe ra.

Ngay lúc đó, một bóng hình lại ở trước mặt mười người đàn ông lập tức quỳ gối sau lưng Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương!”

Cô gái đó chính là Tần Đông Tuyết, cô ấy quỳ xuống trên cát, hai tay chống xuống đất, vái lễ với Diệp Thiên.

“Lúc trước là tôi đã quá ngu xuẩn, có mắt không tròng, đã thiếu lễ độ với Diệp Đế vương!”

“Tất thảy đều là lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn bạo gan, muốn xin anh rủ lòng từ bi, cho tôi linh dược cứu chữa cho ông tôi!”

“Đây là hy vọng duy nhất của nhà họ Tần tôi, vẫn mong anh khai ân, cho nhà họ Tần tôi một con đường sống!”

Nếu để cho những nhân vật phú quý nổi danh tầng lớp thượng lưu trên Bảo Đảo nhìn thấy, hòn ngọc quý của nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu dập đầu cầu xin người khác, chắc chắn bọn họ rất kinh ngạc.

Kiều nữ kiêu ngạo như phượng hoàng của Đảo Kho Báu này cuối cùng cũng cúi thấp đầu, lựa chọn khom lưng khuỵu gối với Diệp Thiên!
Diệp Thiên tự mình lên xe, mặc kệ tiếng gọi của Tần Đông Tuyết ở phía sau, giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi.



Lúc đầu cậu còn có chút thiện cảm với Tần Đông Tuyết, nghĩ rằng đây là người phụ nữ rất có hiếu, chịu khó đi tìm thuốc duy trì mạng sống cho ông nội nên mới đặt chân đến vùng đất cát vàng xa xôi này chỉ với cơ thể mỏng manh yếu ớt.



Cho dù thế nào thì tấm lòng và phẩm chất như vậy đều đáng quý trọng.



Nhưng sau đó thái độ của Tần Đông Tuyết lại khiến cậu thất vọng, ấn tượng với Tần Đông Tuyết cũng thay đổi, cậu không định quan tâm đến cô gái kiêu ngạo của nhà họ Tần này nữa, chỉ muốn nói cho cô ấy biết hiện thực và sự tàn khốc của thế giới này.



Tài xế thấy Diệp Thiên làm thế thì hiểu ý, lập tức khởi động xe, Đàm Băng Băng ngồi ở hàng ghế sau cũng cảm thấy thương cảm cho Tần Đông Tuyết quỳ trên mặt đất, nhưng lại không tỏ thái độ gì.



Đạt đến cảnh giới hiện tại của Diệp Thiên, những người phàm phu thế tục sao có thể đoán và tiếp xúc được?



Diệp Thiên không cho cơ hội thì dù có là Thiên Vương đến cũng không có tác dụng.



Thấy chiếc xe việt dã khởi động sắp rời đi, Tần Đông Tuyết đang quỳ trên cát lập tức hoảng loạn.



Cô ấy đã ra sức cầu xin, thậm chí quỳ dưới đất chỉ vì muốn xin Diệp Thiên đưa thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.