Diệp Thiên khẽ gật đầu: “Từ nay trở đi, Quốc Tế Hoàng Minh và Tập đoàn Thịnh Vinh đều trở thành công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên, mọi nguồn tài nguyên phải chia sẻ cho Tập đoàn Lăng Thiên vô điều kiện, trong vòng ba ngày, hoàn thành mọi thủ tục và bàn giao, có vấn đề gì không?”.
Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên nghe thấy đều sững sờ, cảm thấy hơi do dự.
Quốc Tế Hoàng Minh và Tập đoàn Thịnh Vinh là giang sơn của bọn họ, Diệp Thiên chỉ nói một câu đã muốn bọn họ phải dâng cho Diệp Thiên, trở thành công ty con của Tập đoàn Lăng Thiên, bọn họ đều cảm thấy vô cùng không cam tâm.
Nhưng ánh mắt hai người nhìn qua nhìn lại, thấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Thiên, lập tức sợ hãi.
“Không có vấn đề gì!”.
Hai người gật đầu mạnh, đâu dám từ chối nửa lời, tuy lúc đó bề ngoài doanh nghiệp đã thay đổi, nhưng suy cho cùng vẫn là bọn họ quản lý, tuy thu nhập cá nhân sẽ giảm hơn so với trước đây, nhưng vẫn tốt hơn là tan cửa nát nhà!
Bọn họ vô cùng rõ, Diệp Thiên hoàn toàn có cái bản lĩnh đó!
“Nên nhớ, trong ba ngày phải hoàn thành mọi thủ tục, giờ thì cút đi!”.
Hai người gật đầu đáp lời, Diệp Thiên liền xua tay, như thể đuổi ruồi vậy.
Hoàng Quốc Thắng và Thẩm Lập Niên không dám chậm chễ, cun cút đi ra khỏi nhà họ Tiêu, vẻ vang đi tới, thê thảm ra về!
Sau đó ánh mắt Diệp Thiên hơi lướt nhìn, nhìn về phía Lạc Minh Thư.
Người giàu nhất tỉnh Vân này đột nhiên tim đập thình thịch, sự sợ hãi chưa từng có dấy lên khắp người.
“Diệp tiên sinh, chuyện này…”.
Ông ta muốn giải thích, nhưng Diệp Thiên đã xua tay ngắt lời.
“Lạc Minh Thư ông lại khá có bản lĩnh, vì để đối phó tôi đã câu kết với nhiều người như vậy, muốn xử tôi dứt điểm một lần!”.
“Chỉ tiếc rằng các người quá yếu!”.
Cậu búng ngón tay, nói tiếp: “Lạc Tư Đồ muốn đánh gãy chân tay tôi, tôi đánh gãy chân tay cậu ta, chuyện này vốn dĩ đã xong, nhưng ông lại cứ thích đắc tội thêm với tôi!”.
“Bây giờ, tôi cho ông 30 giây suy nghĩ xem lấy cái gì ra để bảo đảm tính mạng, sau 30 giây, nếu tôi không nghe thấy bất cứ đáp án nào, thì từ nay trở đi, trên đời này không còn ai tên là Lạc Minh Thư nữa!”.
Diệp Thiên nói dứt, tất cả mọi người đều tròn mắt ra, không ít người kinh hãi thốt lên thành tiếng.
Lúc này có vị sĩ quan quân đội Thôi Vinh Nguyên ở đây, Diệp Thiên lại như không hề quan tâm, muốn giết Lạc Minh Thư ngay trước mặt mọi người?
Bọn họ khó mà tưởng tượng rốt cuộc có tấm bình phong mạnh đến mức nào mà Diệp Thiên lại có sự tự tin lớn đến vậy!
Hai mắt Lạc Minh Thư co lại, bất giác nhìn về phía Thôi Vinh Nguyên, vị đại tá này ngay lúc này ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước, không tỏ chút thái độ nào, thấy vậy, trong lòng Lạc Minh Thư hoàn toàn tuyệt vọng.
Ba mươi giây trôi qua, bàn tay của Diệp Thiên đã nâng lên, Lạc Minh Thư liền quỳ thụp xuống, cúi người trước mặt Diệp Thiên.
“Diệp tiên sinh, từ hôm nay trở đi, Lạc Minh Thư tôi sẽ chính là một con chó dưới chướng cậu, cả đời nghe theo hiệu lệnh của cậu, không dám trái lời, xin cậu hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần, tha cho nhà họ Lạc tôi một lần!”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi chớp, bầu không khí như đông đặc, không ai dám nói nửa lời.