Cao Thủ Tu Chân

Chương 789-800



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiên tung một chưởng khiến chiếc lư đồng cách đó mấy chục thước vỡ nát, một nửa phiến núi rơi xuống rồi nổ tung. Tất cả mọi người đều chết trân tại chỗ, trong lòng vô cùng run sợ.



Rất nhiều thành viên của Nam Long Nhận đểu cảm thấy không thể tin nổi, ánh mắt họ không ngừng biến đổi.




Lư đồng được rèn bằng đồng thau, vô cùng rắn chắc, dù có dùng dao găm sắc nhọn cào vào cũng khó để lại dấu vết, có thể thấy được nó kiên cố vững chắc đến như thế nào.



Nhưng chưởng lực của Diệp Thiên ở cách xa mấy chục mét lại có thể đập nát chiếc lư đồng thành nhiều mảnh như bong bóng. Chuyện này họ chưa từng nghĩ tới bao giờ.



Còn ngọn núi kia, nếu muốn phá nửa ngọn núi thành mảnh vụn, ít nhất cần sức công phá của mấy cân thuốc nổ, nhưng Diệp Thiên lại làm được chỉ bằng một lòng bàn tay, uy lực như vậy đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mọi người về sức mạnh.




Ánh mắt Lí Vân Phi đầy kinh hãi, cậu ta hít vào một hơi thật sâu.



Ngày đó ở Lư Thành, Diệp Thiên vặn cơ thể của Hoàng Hưng Hải và Thẩm Trung Hoa từ xa khiến họ chết ngay tại chỗ. Điều kỳ lạ hơn là, cậu ta không biết thực lực của Diệp Thiên rốt cuộc mạnh đến mức nào.



Nhưng bây giờ, chưởng lực làm vỡ lư đồng, làm nát núi của Diệp Thiên đủ để cậu ta nhận ra khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên!



Đây có còn là sức mạnh mà một con người có thể sở hữu nữa hay không?



Đường Vũ Nhu đứng yên tại chỗ, đôi mắt đẹp khẽ run lên, cô ấy hoàn toàn không thể ngờ được vị tổng giáo quan mới này trông thì có vẻ như chỉ biết giễu võ giương oai, thế nhưng lại sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy.



Cô ấy sinh ra ở Đường Môn Xuyên Thục, tuy tài năng võ thuật không cao nhưng cũng là một cao thủ võ thuật, đương nhiên cô biết võ thuật của cao thủ đã đạt đến trình độ nào.



Trong số những người mà cô đã từng gặp, ngay cả bố cô Đường Thiên Phong là người mạnh nhất, với căn cơ tu luyện đã đạt đến mức chí tôn võ thuật, có thể bẻ gãy một cái cây và bẻ gãy thanh thép ở khoảng cách hơn mười thước, nhưng như vậy cũng không thể so sánh được với một chưởng tùy tiện nhẹ như lông hồng của Diệp Thiên.



Cô ấy hoàn toàn sững sờ, lúc này rốt cuộc cô cũng đã hiểu được vị tổng giáo quan mới này đâu phải là thằng nhãi vắt mũi chưa sạch nhồi vào cho có? Rõ ràng đây là một quái vật hình người đẹp trai tuấn tú mà!



Vương Tường Long sững sờ nhìn về phía xa, trong lòng run lên.



Lúc trước ông ta tràn đầy tự tin, còn mang theo một nhóm đội viên đến gặp Diệp Thiên yêu cầu giải thích, nhưng một chưởng của Diệp Thiên đã làm tiêu tan hết thảy sự tự tin của ông ta.



"Bây giờ, ông biết tôi là ai rồi chứ?"



Diệp Thiên quay đầu lại, nhìn Vương Tường Long bằng ánh mắt lãnh đạm.



Hai mắt Vương Tương Long nheo lại, gần như không chút do dự, giống như gặp bề trên của mình, khom lưng đến tận đất trước mặt Diệp Thiên.



"Thiết Thủ Môn Vương Tường Long xin kính chào Đế Vương!



Ông ta quỳ một gối xuống, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, nỗi sợ hãi trong lòng gần như nhấn chìm ông ta.



"Vương Tường Long không biết Đế Vương đang ở trước mặt. Vừa rồi đã xúc phạm, mong Đế Vương thứ tội!"


Với chưởng vừa rồi của Diệp Thiên, ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ thân phận của Diệp Thiên.
Phóng mắt ra khắp Hoa Hạ, người có thể đánh vỡ tan lư đồng, đánh sập núi chỉ bằng một chưởng, lại mang họ Diệp, và còn trẻ tuổi như vậy, ngoại trừ Diệp Lăng Thiên, người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ ra, đâu còn người thứ hai?



"Hừ!"



Diệp Thiên cười khẩy, vẫy tay khinh thường.




"Không phải vừa rồi ông còn muốn mang người tới tìm tôi để yêu cầu một lời giải thích ư? Có còn cần lời giải thích này nữa hay không?”



Vương Tường Long đâu dám nói nhảm nữa, ông ta lập tức lắc đầu xua tay, lòng tràn đầy sợ hãi.



"Đế Vương tha tội, Vương Tường Long không dám, Vương Tường Long không dám!”



Chí tôn võ thuật còn không thể chịu nhục, huống chi là Đế Vương Bất Bại đứng trên tất cả chí tôn võ thuật?




Diệp Thiên liếc nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu nhìn các thành viên Nam Long Nhận đang mắt chữ A miệng chữ O.



"Còn ai trong số các người muốn thách đấu thì có thể bước ra đây!”



"Hoặc là mọi người cùng nhau xông lên cũng được!”



"Bất kể có bao nhiêu người, chỉ cần đỡ được của tôi một chiêu thì xem như tôi thua!”



Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Thiên quét qua, tất cả mọi người, bao gồm Bộc Phá tính tình nóng nảy cũng đều lùi lại nửa bước, không ai dám nói lời nào.



Đùa sao, Diệp Thiên tung một chưởng đã khiến lư đồng vỡ vụn. Những người có mặt ở đây lẽ nào cơ thể còn cứng hơn cả lư đồng hay sao?



"Sao, vừa rồi không phải các người hung hăng lắm sao? Giờ lại không dám ra tay nữa à?”



Khóe miệng Diệp Thiên hiện lên một sự giễu cợt.



Hắc Tháp là đội trưởng, cuối cùng cũng nghiến răng và thể hiện sự cung kính với Diệp Thiên.



"Giáo quan Diệp, xin lỗi, là chúng tôi sai rồi!”



Anh ta vừa dứt lời thì những người còn lại đều lập tức cung kính hơn, âm thanh dõng dạc như hét lên, ánh mắt đầy sự kính trọng và sùng bái.



"Giáo quan Diệp, chúng tôi sai rồi, xin hãy trừng phạt!”



Giờ phút này, trong lòng bọn họ đã không còn coi cậu là thằng oắt con giễu võ giương oai trà trộn vào đây nữa. Cậu chỉ tung một chưởng mà đã khiến chiếc lư đồng tanh bành, ngay cả giáo quan Vương của họ cũng phải cúi đầu hành lễ cầu xin sự khoan dung kia mà!



Diệp Thiên có sức mạnh như vậy, có Diệp Thiên hướng dẫn bọn họ, tương lai bọn họ sẽ đạt được thành tựu như thế nào? Có phải cũng có thể làm sập phiến núi từ xa giống như Diệp Thiên hay không?



Toàn bộ Nam Long Nhận đều phục Diệp Thiên, cậu quét mắt nhìn đám người một lượt, giọng nói lạnh lùng.



"Nếu đã biết sai thì cút về sân huấn luyện tiếp tục đứng tư thế quân đội năm tiếng đồng hồ cho tôi. Tối nay không được ăn cơm!”



Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vỡ òa.



"Rõ, giáo quan Diệp!"



Không ai phàn nàn, ngay cả Lí Vân Phi cũng hét lớn một tiếng, đoàn người lon ton trở lại sân huấn luyện thành một đội hình vuông, đứng thẳng người, cho dù mặt trời chói chang treo lơ lửng trên đầu, bọn họ cũng không hề kêu ca.


Một chưởng của Diệp Thiên đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ!
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thiên quay sang Vương Tường Long.



"Lần này, nể tình đồng nghiệp tôi tha cho ông!”



"Nếu có lần khác, ông nên biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả như thế nào!"




Vương Tường Long vội vàng cúi đầu chào, lại gật đầu lia lịa như người hầu gặp hoàng đế.



Ông ta ngẩng đầu lên thì Diệp Thiên đã bước vào trong phòng, tiếp tục bận rộn bên bàn làm việc, không thèm đoái hoài gì đến ông ta nữa.



Đường Vũ Nhu nhìn Vương Tường Long khom lưng uốn gối như vậy thì cảm thấy phẫn nộ. Cô ấy nghĩ cho dù Diệp Thiên mạnh nhưng cũng không cần thiết phải ép Vương Tường Long khom mình quỳ xuống cầu xin tha thứ như vậy chứ?



Cô muốn nói điều gì đó, nhưng Vương Tường Long đã ngăn cô lại và kéo cô ấy đi, cho đến khi cách xa văn phòng của Diệp Thiên rồi mới dừng lại.




“Cậu, cậu làm gì vậy?”, Đường Vũ Nhu không nhịn được hỏi.



"Giáo quan Diệp mạnh thì có mạnh, nhưng cậu xin lỗi rồi cũng coi như xong, làm gì mà phải sợ đến mức này chứ?”



Vương Tường Long cười nhạt.



"Vũ Nhu, nếu là người khác, cậu dâng trà xin lỗi thì cũng đã đành!"



"Nhưng giáo quan Diệp thì khác!"



"Nếu hôm nay không phải nể mặt cậu là giáo quan của Nam Long Nhận thì e rằng bây giờ cậu đã là người chết rồi!”



Vẻ mặt Đường Vũ Nhu hoài nghi: "Làm sao có thể chứ? Đây là căn cứ huấn luyện chiến tranh đặc biệt Nam Long Nhận, cậu ta dám giết người hay sao?”



“Hê!”, Vương Tường Long cười tự giễu và lắc đầu nói.



"Đối với cậu ta mà nói, trên đời này có lẽ không có việc gì là cậu ta không dám làm!"



"Cháu còn nhớ chú hai của cháu đã chết như thế nào không?"



Đường Vũ Nhu nghe xong, hai mắt lập tức nheo lại, trong lòng dâng lên một cơn bão.



"Lẽ nào cậu ta là..."



Vương Tường Long yên lặng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.



Đôi mắt đẹp của Đường Vũ Nhu như đông cứng lại, cuối cùng không nói được lời nào mà trong lòng chỉ tràn đầy kinh hãi.







Trên sân tập, tất cả các thành viên của Nam Long Nhận đều đứng thẳng lưng dưới ánh mặt trời chói chang, không ai nhúc nhích một chút nào.



"Chết tiệt, tôi đúng là ngu hết biết, lại dám đi tìm thần nhân như giáo quan Diệp khiêu chiến!”



Vẻ mặt của Bộc Phá vô cùng khó coi và đầy vẻ sợ hãi.



"Ha ha, Bộc Phá, tôi thực sự rất muốn biết, nếu giáo quan Diệp thực sự chấp nhận lời thách đấu của cậu thì cậu sẽ bị đánh thành ra như thế nào nhỉ?"



Thủ Thuật Đao bên cạnh cười thành tiếng, một chưởng của Diệp Thiên quả thực khiến mọi người kinh ngạc.



"Đúng vậy, mọi người cũng không thử nghĩ mà xem. Tướng Lương là nhân vật như thế nào chứ? Đó là thống soái tối cao của quân khu Thành Môn, là người đã cai quản phía Nam hơn chục năm rồi!”



"Mắt nhìn người của ông ấy chắc chắn vô cùng chuẩn xác. Tổng giáo quan mà ông ấy lựa chọn cho Nam Long Nhận chúng ta sao có thể chỉ có vẻ bề ngoài thôi chứ?”



"Vậy mà trước đó chúng ta lại không tôn trọng giáo quan Diệp như vậy. Theo tôi thấy, huấn luyện tiếp theo đây chúng ta phải ăn đủ rồi!”
Giọng điệu của Cương Quyền mang chút tự giễu, càng cảm thấy đám người mình ngu xuẩn hơn.



"Hê, ăn đủ thì ăn đủ. Chỉ cần sau huấn luyện có thể có được sức mạnh như giáo quan Diệp, hoặc là có một phần mười của cậu ấy thì chúng ta còn lo không thể treo ngược đám oắt Bắc Long Nhận lên mà đập cho một trận được hay sao?”



"Có thể mạnh hơn, khổ hơn nữa tôi cũng chịu được!”




Bộc Phá chẳng hề để tâm, ngược lại ánh mắt anh ta rực cháy, tràn đầy sự háo hức chờ đợi.



Những người còn lại cũng âm thầm tán thành, đối với họ vất vả hay không hoàn toàn chỉ là chuyện thứ yếu, sức mạnh mới là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của họ!



Sức mạnh của Diệp Thiên đã mở rộng tầm nhìn của họ và đưa họ trải nghiệm một thế giới mới hơn. Sức mạnh như vậy chính xác là những gì họ mơ ước!




Thủ Thuật Đao dừng lại, rồi đột nhiên cất tiếng.



"Vân Phi, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu lại bị đả kích thê thảm đến như vậy rồi. Chậc chậc, nói thật nhé, nếu tôi là đàn ông, gặp phải tình địch như giáo quan Diệp, tôi cũng sẽ tuyệt vọng thôi!”



Cơ thể Lí Vân Phi khẽ run lên, trong lòng cậu ta cực kỳ không cam lòng, nhưng phải thừa nhận thực lực của Diệp Thiên cũng khiến cậu ta phải sợ hãi.



Cậu ta khẽ đảo mắt, chợt nhớ tới cảnh Vương Tường Long quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Thiên, cúi đầu xin tha bèn lấy làm lạ nói: "Tôi biết giáo quan Diệp là Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên. Nhưng vừa rồi tại sao giáo quan Vương lại sợ giáo quan Diệp đến mức đó nhỉ?”



"Lẽ nào cậu ta còn có thân phận gì khác hay sao?”



Câu hỏi của cậu ta đã khiến mọi người phản ứng lại, vừa rồi mọi người chỉ nghĩ đến việc xin lỗi Diệp Thiên và chấp nhận hình phạt, nhưng lại bỏ qua thái độ của Vương Tường Long với Diệp Thiên.



Bây giờ nghĩ lại, lúc đó rõ ràng Vương Tường Long sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, bọn họ quen biết Vương Tường Long đã nửa năm, chưa từng thấy cao thủ cấp tông tượng này sợ hãi như vậy, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.



"Lẽ nào mọi người quên là vừa rồi giáo quan Vương gọi giáo quan Diệp là gì rồi sao?"



Chính lúc này, cuối cùng đội trưởng Hắc Tháp cũng lên tiếng.



Lời nói của anh ta khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ.



“Đội trưởng!”, Bộc Phá hỏi: “Anh có biết thân phận của giáo quan Diệp không?”



Hắc Tháp gật đầu, nói tiếp: "Đa số mọi người ở đây đều luyện nội công trong vòng mấy tháng, không tính là người trong giới võ thuật. Còn tôi trước đây từng lăn lộn trong giới võ thuật nên có từng nghe nói không ít tin tức trong giới võ thuật”.



"Như chúng ta đều biết, trong giới võ thuật, chí tôn võ thuật chính là nhân vật đứng đầu trong giới võ thuật!”



Mọi người gật đầu. Từ khi tu luyện nội lực, bọn họ cũng bắt đầu đặt chân vào giới võ thuật, đương nhiên cũng biết việc phân chia cấp bậc sức mạnh.



Chí tôn võ thuật này chính là cảnh giới mà bọn họ theo đuổi cả đời.



Hắc Tháp nói tiếp: "Và trong giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta, có một danh sách xếp hạng liệt tên mười năm cao thủ chí tôn võ thuật, xếp theo thứ tự từ mạnh đến yếu!”



"Danh sách này, được gọi là bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, cứ hai mươi lăm năm cập nhật lại một lần!"



Mọi người nghe xong, ánh mắt đều khẽ run lên.

1642904450299.png


"Đội trưởng, lẽ nào giáo quan Diệp của chúng ta liên quan gì đến bảng xếp hạng này sao?"



Bộc Phá hỏi.




Hắc Tháp gật đầu: "Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy một chưởng của giáo quan Diệp rồi đấy. Đương nhiên cậu ấy cũng chính là cao thủ chí tôn võ thuật, hơn nữa còn là đỉnh cao của chí tôn võ thuật, đương nhiên có tên trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”



"Ngoài giáo quan Diệp của chúng ta ra, tôi có thể nói cho mọi người biết. Giáo quan Mộ Dung mười năm trước của Nam Long Nhận chúng ta cũng là cao thủ chí tôn võ thuật, cũng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và đứng thứ ba đó!”



Các thành viên của Nam Long Nhận im lặng gật đầu. Mười năm trước, tổng giáo quan của Nam Long Nhận tên là Mộ Dung Vô Địch. Nghe nói xuất thân của ông ta từ thủ đô, từng dẫn dắt vô số binh lính.




Mười năm trước, Nam Long Nhận dưới sự lãnh đạo của Mộ Dung Vô Địch đã từng đánh bại Bắc Long Nhận năm lần trong cuộc so tài Nam Bắc. Có thể nói đó được coi là huyền thoại trong các nhiệm kỳ tổng giáo quan của Nam Long Nhận.



Mãi về sau khi ông ta từ chức tổng giáo quan, quay trở lại Trung Hải quản lý nhà Mộ Dung thì không bao giờ quay lại nữa. Lương Long Đình ba lần ghé Trung Hải cũng không mời ông ta quay lại.



Nghe Hắc Tháp nói Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, mọi người đều cảm thấy đó là điều đương nhiên!



“Ngoài ra!”, Hắc Tháp tiếp tục: “Cách đây không lâu, chúng ta đã thua Bắc Long Nhận thê thảm trong cuộc so tài Nam Bắc, phần lớn nguyên nhân là do họ có một giáo quan rất lợi hại!”



"Giáo quan của họ tên là Diệp Vân Long, là gia chủ nhà họ Diệp ở thủ đô, cũng là một cao thủ chí tôn võ thuật và cũng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”



"Thứ hạng của ông ta trong bảng xếp hạng cao thủ đứng thứ hai, cao hơn Mộ Dung Vô Địch một bậc!"



Mọi người cuối cùng cũng vỡ lẽ, chẳng trách họ lại thua thảm hại như vậy!



Tổng giáo quan chính trước đây của họ là Vương Tường Long, nhưng Vương Tường Long chỉ là cao thủ đỉnh cao tông tượng, vẫn chưa đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật.



Còn tổng giáo quan của Bắc Long Nhận lại là cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, còn cao hơn một bậc so với tổng giáo quan huyền thoại Mộ Dung Vô Địch của Nam Long Nhận. Sự thất bại của họ rõ ràng chẳng oan chút nào!



Lí Vân Phi chợt chột dạ và đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, vậy giáo quan Diệp của chúng ta xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”



Những người còn lại cũng trố mắt nhìn, muốn biết đáp án.



Theo như họ thấy, việc Diệp Thiên có thể nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ ở độ tuổi chưa đến hai mươi đã là chuyện đáng hãnh diện lắm rồi. Xếp hạng không bằng Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch cũng là chuyện bình thường.



Nhưng chỉ cần Diệp Thiên là một cao thủ được xếp trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thôi thì quá trình luyện tập trong tương lai của họ ít nhất sẽ mạnh hơn so với khi ở cùng Vương Tường Long. Ở cuộc so tài Bắc Nam tiếp theo, họ không dám nói rằng có thể đánh bại được Bắc Long Nhận, nhưng ít nhất thua cũng không quá khó coi.



Lúc này, Hắc Tháp giậm một chân xuống đất, quay thẳng người ra sau rồi trở lại tư thế đứng thẳng, đối mặt với các thành viên trong đội.



Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, và ngọn lửa trả thù lóe lên trong mắt.



"Các anh em, sở dĩ tôi nhắc tới chuyện này là muốn nói với mọi người rằng trong cuộc so tài Bắc Nam tiếp theo, chúng ta có cơ hội rất lớn đánh bại Bắc Long Nhận!"


Mọi người đều bối rối không biết ý anh ta là gì.
Chỉ nghe thấy giọng Hắc Tháp sang sảng, giọng điệu mang theo sự kích động và tôn sùng.



"Tổng giáo quan của Bắc Long Nhận là Diệp Vân Long, mới chỉ xếp thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thôi!”




"Còn tổng giáo quan Diệp của chúng ta còn có một cái tên khác, đó là Diệp Lăng Thiên, biệt danh là Đế Vương Bất Bại!"



"Cậu ấy xếp số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện nay!”



Anh ta dứt lời thì tất cả mọi người đều ngỡ ngàng!








Trên sân tập, tất cả các thành viên của Nam Long Nhận đều đứng thẳng lưng dưới ánh mặt trời chói chang, không ai nhúc nhích một chút nào.



"Chết tiệt, tôi đúng là ngu hết biết, lại dám đi tìm thần nhân như giáo quan Diệp khiêu chiến!”



Vẻ mặt của Bộc Phá vô cùng khó coi và đầy vẻ sợ hãi.



"Ha ha, Bộc Phá, tôi thực sự rất muốn biết, nếu giáo quan Diệp thực sự chấp nhận lời thách đấu của cậu thì cậu sẽ bị đánh thành ra như thế nào nhỉ?"



Thủ Thuật Đao bên cạnh cười thành tiếng, một chưởng của Diệp Thiên quả thực khiến mọi người kinh ngạc.



"Đúng vậy, mọi người cũng không thử nghĩ mà xem. Tướng Lương là nhân vật như thế nào chứ? Đó là thống soái tối cao của quân khu Thành Môn, là người đã cai quản phía Nam hơn chục năm rồi!”



"Mắt nhìn người của ông ấy chắc chắn vô cùng chuẩn xác. Tổng giáo quan mà ông ấy lựa chọn cho Nam Long Nhận chúng ta sao có thể chỉ có vẻ bề ngoài thôi chứ?”



"Vậy mà trước đó chúng ta lại không tôn trọng giáo quan Diệp như vậy. Theo tôi thấy, huấn luyện tiếp theo đây chúng ta phải ăn đủ rồi!”



Giọng điệu của Cương Quyền mang chút tự giễu, càng cảm thấy đám người mình ngu xuẩn hơn.



"Hê, ăn đủ thì ăn đủ. Chỉ cần sau huấn luyện có thể có được sức mạnh như giáo quan Diệp, hoặc là có một phần mười của cậu ấy thì chúng ta còn lo không thể treo ngược đám oắt Bắc Long Nhận lên mà đập cho một trận được hay sao?”



"Có thể mạnh hơn, khổ hơn nữa tôi cũng chịu được!”



Bộc Phá chẳng hề để tâm, ngược lại ánh mắt anh ta rực cháy, tràn đầy sự háo hức chờ đợi.



Những người còn lại cũng âm thầm tán thành, đối với họ vất vả hay không hoàn toàn chỉ là chuyện thứ yếu, sức mạnh mới là mục tiêu theo đuổi lớn nhất của họ!



Sức mạnh của Diệp Thiên đã mở rộng tầm nhìn của họ và đưa họ trải nghiệm một thế giới mới hơn. Sức mạnh như vậy chính xác là những gì họ mơ ước!



Thủ Thuật Đao dừng lại, rồi đột nhiên cất tiếng.



"Vân Phi, bây giờ cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu lại bị đả kích thê thảm đến như vậy rồi. Chậc chậc, nói thật nhé, nếu tôi là đàn ông, gặp phải tình địch như giáo quan Diệp, tôi cũng sẽ tuyệt vọng thôi!”



Cơ thể Lí Vân Phi khẽ run lên, trong lòng cậu ta cực kỳ không cam lòng, nhưng phải thừa nhận thực lực của Diệp Thiên cũng khiến cậu ta phải sợ hãi.



Cậu ta khẽ đảo mắt, chợt nhớ tới cảnh Vương Tường Long quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Thiên, cúi đầu xin tha bèn lấy làm lạ nói: "Tôi biết giáo quan Diệp là Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên. Nhưng vừa rồi tại sao giáo quan Vương lại sợ giáo quan Diệp đến mức đó nhỉ?”
"Lẽ nào cậu ta còn có thân phận gì khác hay sao?”



Câu hỏi của cậu ta đã khiến mọi người phản ứng lại, vừa rồi mọi người chỉ nghĩ đến việc xin lỗi Diệp Thiên và chấp nhận hình phạt, nhưng lại bỏ qua thái độ của Vương Tường Long với Diệp Thiên.




Bây giờ nghĩ lại, lúc đó rõ ràng Vương Tường Long sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu, bọn họ quen biết Vương Tường Long đã nửa năm, chưa từng thấy cao thủ cấp tông tượng này sợ hãi như vậy, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.



"Lẽ nào mọi người quên là vừa rồi giáo quan Vương gọi giáo quan Diệp là gì rồi sao?"



Chính lúc này, cuối cùng đội trưởng Hắc Tháp cũng lên tiếng.




Lời nói của anh ta khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy mơ hồ.



“Đội trưởng!”, Bộc Phá hỏi: “Anh có biết thân phận của giáo quan Diệp không?”



Hắc Tháp gật đầu, nói tiếp: "Đa số mọi người ở đây đều luyện nội công trong vòng mấy tháng, không tính là người trong giới võ thuật. Còn tôi trước đây từng lăn lộn trong giới võ thuật nên có từng nghe nói không ít tin tức trong giới võ thuật”.



"Như chúng ta đều biết, trong giới võ thuật, chí tôn võ thuật chính là nhân vật đứng đầu trong giới võ thuật!”



Mọi người gật đầu. Từ khi tu luyện nội lực, bọn họ cũng bắt đầu đặt chân vào giới võ thuật, đương nhiên cũng biết việc phân chia cấp bậc sức mạnh.



Chí tôn võ thuật này chính là cảnh giới mà bọn họ theo đuổi cả đời.



Hắc Tháp nói tiếp: "Và trong giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta, có một danh sách xếp hạng liệt tên mười năm cao thủ chí tôn võ thuật, xếp theo thứ tự từ mạnh đến yếu!”



"Danh sách này, được gọi là bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, cứ hai mươi lăm năm cập nhật lại một lần!"



Mọi người nghe xong, ánh mắt đều khẽ run lên.



Bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ, trong đó liệt kê mười năm chí tôn võ thuật mạnh nhất hiện nay. Đây là niềm vinh hạnh như thế nào chứ?



Họ không khỏi tưởng tượng nếu một ngày nào đó, họ bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật và lọt vào top danh sách này, thì há chẳng phải là trời cao chim mặc sức bay, biển rộng cá mặc sức bơi hay sao?



"Đội trưởng, lẽ nào giáo quan Diệp của chúng ta liên quan gì đến bảng xếp hạng này sao?"



Bộc Phá hỏi.



Hắc Tháp gật đầu: "Vừa rồi mọi người cũng đã nhìn thấy một chưởng của giáo quan Diệp rồi đấy. Đương nhiên cậu ấy cũng chính là cao thủ chí tôn võ thuật, hơn nữa còn là đỉnh cao của chí tôn võ thuật, đương nhiên có tên trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rồi!”



"Ngoài giáo quan Diệp của chúng ta ra, tôi có thể nói cho mọi người biết. Giáo quan Mộ Dung mười năm trước của Nam Long Nhận chúng ta cũng là cao thủ chí tôn võ thuật, cũng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ và đứng thứ ba đó!”



Các thành viên của Nam Long Nhận im lặng gật đầu. Mười năm trước, tổng giáo quan của Nam Long Nhận tên là Mộ Dung Vô Địch. Nghe nói xuất thân của ông ta từ thủ đô, từng dẫn dắt vô số binh lính.


Mười năm trước, Nam Long Nhận dưới sự lãnh đạo của Mộ Dung Vô Địch đã từng đánh bại Bắc Long Nhận năm lần trong cuộc so tài Nam Bắc. Có thể nói đó được coi là huyền thoại trong các nhiệm kỳ tổng giáo quan của Nam Long Nhận.
Mãi về sau khi ông ta từ chức tổng giáo quan, quay trở lại Trung Hải quản lý nhà Mộ Dung thì không bao giờ quay lại nữa. Lương Long Đình ba lần ghé Trung Hải cũng không mời ông ta quay lại.



Nghe Hắc Tháp nói Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, mọi người đều cảm thấy đó là điều đương nhiên!




“Ngoài ra!”, Hắc Tháp tiếp tục: “Cách đây không lâu, chúng ta đã thua Bắc Long Nhận thê thảm trong cuộc so tài Nam Bắc, phần lớn nguyên nhân là do họ có một giáo quan rất lợi hại!”



"Giáo quan của họ tên là Diệp Vân Long, là gia chủ nhà họ Diệp ở thủ đô, cũng là một cao thủ chí tôn võ thuật và cũng nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”



"Thứ hạng của ông ta trong bảng xếp hạng cao thủ đứng thứ hai, cao hơn Mộ Dung Vô Địch một bậc!"




Mọi người cuối cùng cũng vỡ lẽ, chẳng trách họ lại thua thảm hại như vậy!



Tổng giáo quan chính trước đây của họ là Vương Tường Long, nhưng Vương Tường Long chỉ là cao thủ đỉnh cao tông tượng, vẫn chưa đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật.



Còn tổng giáo quan của Bắc Long Nhận lại là cao thủ chí tôn võ thuật đứng thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, còn cao hơn một bậc so với tổng giáo quan huyền thoại Mộ Dung Vô Địch của Nam Long Nhận. Sự thất bại của họ rõ ràng chẳng oan chút nào!



Lí Vân Phi chợt chột dạ và đột nhiên hỏi: "Đội trưởng, vậy giáo quan Diệp của chúng ta xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ?”



Những người còn lại cũng trố mắt nhìn, muốn biết đáp án.



Theo như họ thấy, việc Diệp Thiên có thể nằm trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ ở độ tuổi chưa đến hai mươi đã là chuyện đáng hãnh diện lắm rồi. Xếp hạng không bằng Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch cũng là chuyện bình thường.



Nhưng chỉ cần Diệp Thiên là một cao thủ được xếp trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thôi thì quá trình luyện tập trong tương lai của họ ít nhất sẽ mạnh hơn so với khi ở cùng Vương Tường Long. Ở cuộc so tài Bắc Nam tiếp theo, họ không dám nói rằng có thể đánh bại được Bắc Long Nhận, nhưng ít nhất thua cũng không quá khó coi.



Lúc này, Hắc Tháp giậm một chân xuống đất, quay thẳng người ra sau rồi trở lại tư thế đứng thẳng, đối mặt với các thành viên trong đội.



Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, và ngọn lửa trả thù lóe lên trong mắt.



"Các anh em, sở dĩ tôi nhắc tới chuyện này là muốn nói với mọi người rằng trong cuộc so tài Bắc Nam tiếp theo, chúng ta có cơ hội rất lớn đánh bại Bắc Long Nhận!"



Mọi người đều bối rối không biết ý anh ta là gì.



Chỉ nghe thấy giọng Hắc Tháp sang sảng, giọng điệu mang theo sự kích động và tôn sùng.



"Tổng giáo quan của Bắc Long Nhận là Diệp Vân Long, mới chỉ xếp thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thôi!”



"Còn tổng giáo quan Diệp của chúng ta còn có một cái tên khác, đó là Diệp Lăng Thiên, biệt danh là Đế Vương Bất Bại!"



"Cậu ấy xếp số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện nay!”


Anh ta dứt lời thì tất cả mọi người đều ngỡ ngàng!
“Phệ Thiên Luyện Khí Quyết?”.



Nghe đến cái tên có vẻ bá đạo này, mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.




Trước kia, lúc Vương Tường Long dạy bọn họ cũng chỉ là huấn luyện nâng cao sức mạnh, dạy cách rèn luyện nền tảng cơ bản của họ lặp đi lặp lại. Bây giờ, Diệp Thiên lại tiện tay quăng cho bọn họ một bản pháp quyết luyện khí, đúng là khiến bọn họ mở rộng tầm mắt.



Phải biết rằng, trong giới võ thuật, pháp quyết luyện khí của các môn phái đều được coi là bí mật chủ yếu, là bảo vật quan trọng nhất để truyền thừa môn phái. Thế mà Diệp Thiên lại giống như tiện thể ném lại cho họ, không hề giấu giếm.



Bọn họ không khỏi khâm phục sát đất vị giáo quan họ Diệp mới đến này.




Trong các thành viên Nam Long Nhận có vài người không chờ đợi được nữa, bắt đầu vận chuyển nội lực theo phương pháp luyện khí được ghi chép trên bản vẽ. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã cảm nhận được chỗ kì diệu của phương pháp luyện khí này.



Bọn họ chỉ tùy tiện vận chuyển nửa chu thiên, tốc độ tăng trưởng nội lực trong cơ thể đã nhanh gấp hai lần bình thường. Không nhỉ như vậy, nội lực mà bọn họ tu được cũng thuần khiết hơn, giảm bớt tạp chất, khiến bọn họ phấn chấn tinh thần.



“Rốt cuộc giáo quan Diệp là yêu quái phương nào?”.



Không ít người thầm nghĩ như vậy.



Diệp Thiên nhìn mọi người bắt đầu luyện thử, cuối cùng khóe miệng cũng cong lên nụ cười nhàn nhạt.



Trước khi đến đây, cậu đã soạn “Phệ Thiên Luyện Khí Quyết” ra giấy.



Phệ Thiên Luyện Khí Quyết là một phương pháp luyện khí trước nay chưa từng có, được cậu chỉnh sửa lại từ Phệ Thiên Cửu Chuyển theo tố chất cơ thể của người bình thường.



Phệ Thiên Cửu Chuyển do cậu sáng tạo quá mạnh, thể xác của người bình thường không thể chịu đựng được sức mạnh đáng sợ như vậy giày vò. Cậu cũng phải trải qua vô số lần rèn giũa giữa sự sống và cái chết mới tu luyện được Phệ Thiên Cửu Chuyển. Hơn nữa, võ công của cậu bị phế, thể chất khá đặc biệt so với người bình thường. Phệ Thiên Cửu Chuyển là kỳ tích võ học khi cậu tự phá vỡ gông xiềng, ngoài cậu ra, thiên hạ ngày nay không có bất kì ai có thể luyện được.



Do đó, cậu chỉ có thể sửa đổi đôi chút phương pháp khôi phục hồi khí trong Phệ Thiên Cửu Chuyển, tạo thành “Phệ Thiên Huyền Khí Quyết”.



Mặc dù đây chỉ là phương pháp diễn sinh từ Phệ Thiên Cửu Chuyển, nhưng bất kì môn phái hay gia tộc võ thuật nào trong thiên hạ có được đều sẽ coi nó như bảo vật, chắc chắn không thua gì những bí kíp tổ truyền trong nhà bọn họ.



Cậu giao nó cho thành viên của Nam Long Nhận cũng là hi vọng bọn họ có thể có bước đột phá lớn trong vòng một tháng. Dù sao thì một tháng sau cậu cũng phải đến thủ đô, đặt chân vào nhà họ Diệp một lần nữa.



Đường Vũ Nhu đứng ở không xa, nhìn chằm chằm bóng lưng kiêu ngạo thẳng tắp của Diệp Thiên, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp.



“Cậu ta chính là Diệp Lăng Thiên, kẻ thù của Đường Môn chúng ta sao?”.



Cô ta nhập ngũ năm mười tám tuổi, sau đó vì năng lực chuyên môn ưu tú nên được Lương Long Đình xem trọng, điều đến Nam Long Nhận làm công việc cộng tác, phụ trách những việc hậu cần của Nam Long Nhận.



Nhưng ngoại trừ thân phận này thì cô ta còn là một thành viên của Đường Môn.



Chín tháng trước, cô ta đột nhiên nhận được tin dữ về cái chết của bác cả Đường Đôn Nho khiến cô ta vô cùng kinh hãi, cũng cảm thấy tức giận.
Cô ta vốn cho rằng, bác cả Đường Đôn Nho chết thì bố cô ta Đường Thiên Phong sau khi xuất quan sẽ trả thù cho Đường Đôn Nho. Nhưng sau đó cô ta lại nhận được tin Đường Môn rút lui, tất cả là vì kẻ thù của Đường Môn bọn họ đã bước lên đỉnh cao, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.



Trong lòng cô ta, mặc dù mối thù này không thể trả, nhưng cô ta vẫn luôn căm hận Diệp Thiên, xem cậu như ác ma.




Bây giờ thấy được hình dáng thật của Diệp Thiên, cô ta lại không thể liên tưởng Diệp Thiên với tên ác ma giết người tàn bạo trong suy nghĩ của cô ta.



Ánh mắt cô ta nhìn xa xăm, cuối cùng vẫn xua tan mọi ý nghĩ trong lòng, nhanh chóng bước đến chỗ Diệp Thiên.



Cô ta đứng bên cạnh Diệp Thiên, cố gắng đóng vai một người trợ lý, xem Diệp Thiên chắp tay sau lưng chỉ dẫn cho các thành viên, rõ ràng rành mạch, mỗi chiêu mỗi thức, cô ta cũng bất giác hiểu ra.



Dường như Diệp Lăng Thiên cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô ta.




“Cô là người của Đường Môn đúng không?”.



Trong lúc cô ta xuất thần, Diệp Thiên đã đến bên cạnh.



“Sao cậu biết?”.



Đường Vũ Nhu tò mò hỏi.



Diệp Thiên mỉm cười nói: “Công pháp mà cô tu luyện giống hệt với Đường Đôn Nho, không khó đoán”.



“Tôi lại không ngờ Đường Môn có người ở trong quân đội!”.



Cậu quay sang Đường Vũ Nhu, ánh mắt hờ hững.



“Khi xưa, tôi giết Đường Đôn Nho ở võ đài Lư Sơn, tôi và nhà họ Đường của cô như nước với lửa. Tuy cô là quân nhân, nhưng cũng là người của Đường Môn, theo lý mà nói, chắc là cô rất căm hận tôi”.



“Bây giờ cô là trợ lý của tôi, phụ trách công việc hậu cần, tôi không hi vọng cô làm việc theo cảm xúc, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của tôi”.



“Nếu cô không thể công tư phân minh, vậy tôi có thể liên lạc với Đại tướng Lương, nhờ ông ấy đổi cô sang bộ phận khác. Cô cũng không cần phải nhìn sắc mặt tôi nữa”.



Ánh mắt Đường Vũ Nhu hơi dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ tức giận nhàn nhạt.



“Giáo quan Diệp, Đường Vũ Nhu tôi công tư phân minh, mong cậu đừng xem thường năng lực chuyên môn của tôi!”.



“Bây giờ thân phận của tôi là Trưởng phòng Hậu cần, là trợ lý của cậu, việc công việc tư tôi phân được rõ ràng!”.



Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.



“Vậy à? Vậy là tốt nhất!”.



Cậu không để ý đến Đường Vũ Nhu nữa, tiếp tục giám sát huấn luyện các đội viên. Đường Vũ Nhu nhìn bóng lưng của Diệp Thiên, không kìm được giậm chân.



“Thằng nhóc này, quả nhiên đáng ghét!”.



Dưới chân núi Lư Sơn, một bóng người áo trắng nhẹ nhàng bay bổng như sương khói.



Đó là một ông lão râu tóc đều bạc, mặc áo trắng, khí thế siêu việt, ánh mắt như đã trải qua bể dâu luân hồi.
Ông lão bước ra một bước đã nhảy vọt từ mặt đất lên cao mấy chục trượng, giẫm lên vách núi cao chót vót. Sau đó ông lão lại chạm nhẹ mũi chân, bay lên không, chỉ qua vài bước chân, ông lão đã lên tới đỉnh núi chính của Lư Sơn.



Ông lão xoay người nhìn xuống núi cao nghìn trượng, trước mắt mây mù lượn lờ, gió núi rít gào, nhưng chiếc áo dài của ông lão lại không hề lay động.



“Cảnh đẹp thật, tính ra đã bốn mươi năm chưa trở lại đây rồi”.




Ông lão thở dài, khẽ vuốt chòm râu trắng, chốc lát sau, ông lão đã biến mất tại chỗ.



Trên đỉnh núi chính của Lư Sơn, trong biệt thự của Đường Môn, gia chủ Đường Thiên Phong đang ngồi khoanh chân luyện khí trên giường đá. Ông ta vừa mới bước vào chí tôn võ thuật, lúc này đang là thời khắc quan trọng để củng cố cảnh giới.



Đường Vũ Vy mặc chiếc váy tím bảo vệ bên cạnh ông ta, khí tức trên người ẩn hiện, rõ ràng tu vi đã tiến bộ thêm.




Nửa khắc sau, cuối cùng Đường Thiên Phong cũng mở mắt ra.



“Phù!”.



Mũi ông ta thở ra một luồng khí vẩn đục.



“Bố!”.



Đường Vũ Vy đúng lúc đưa chén nước trong tới.



Đường Thiên Phong uống một ngụm nhỏ, mắt lóe sáng, cảm thấy vô cùng thư thái.



“Vũ Vy, bây giờ tu vi của bố đã tăng cao, qua vài ngày nữa, con theo bố đến Miêu Cương tỉnh Kiềm một chuyến, bố phải tìm La Thiên ở Miêu Cương so tài một trận!”.



Bây giờ nội lực trên người ông ta căng đầy, từ lâu đã đạt đến trạng thái bão hòa, tất nhiên muốn tìm người giao đấu, mong cầu cảnh giới cao hơn.



Đường Vũ Vy thản nhiên gật đầu, sau đó ánh mắt nghiêm lại, khẽ giọng nói: “Bố, Vũ Nhu vừa mới gọi điện cho con, nói tổng giáo quan mới của Nam Long Nhận tranh mất vị trí của cậu con đã đến rồi”.



“Người đến là Diệp Lăng Thiên!”.



“Cái gì?”.



Đường Thiên Phong khựng lại, đầy vẻ kinh ngạc.



Một lúc lâu sau, ông ta mới hoàn hồn, có chút cảm khái nói: “Lương Long Đình không hổ danh là thống soái tối cao, ngay cả nhân vật như Diệp Lăng Thiên mà cũng có thể mời được!”.



Ông ta trầm ngâm một lúc, sau đó lập tức dặn dò: “Con gọi cho Vũ Nhu, nói nó nhất định phải hết sức khách sáo với Diệp Lăng Thiên, nhắc cậu con phải chú ý chừng mực, đừng đắc tội với Diệp Lăng Thiên”.



“Lúc trước bác con đã có mâu thuẫn với Diệp Lăng Thiên, nếu còn gây xung đột nữa, Diệp Lăng Thiên sẽ đích thân tìm tới cửa!”.



“Đường Môn chúng ta không thể chọc giận cậu ta được!”.



Đường Vũ Vy nặng nề gật đầu. Đến giờ phút này, đương nhiên cô ta hiểu rõ sức ảnh hưởng của Diệp Thiên trong giới võ thuật Hoa Hạ, Đường Môn có cố hết sức cũng khó đuổi kịp bóng lưng cậu.



Cô ta đang định ra ngoài gọi điện thoại, chợt một giọng nói đột nhiên vang lên, giống như đang ở bên tai.

1642904496775.png


Đường Thiên Phong đứng phắt dậy, ánh mắt nghiêm trọng.



Lúc ông ta cảnh giác, đằng trước đã có một bóng người áo trắng xuất hiện.



Ông lão trông vẻ ngoài tiên phong đạo cốt, giống như tiên nhân giáng trần, cười nhạt lắc đầu.




“Không ngờ bốn mươi năm không trở lại, Thục Trung Đường Môn từng xưng bá tỉnh Xuyên lại sa sút đến nông nỗi phải kiêng dè người khác!”.



“Thiên Phong, cháu làm gia chủ Đường Môn thật sự khiến cụ thất vọng!”.



Ông ta nheo mắt nhìn lại, đầu tiên là ngẩn ra, có chút suy tư, nhưng chỉ chốc lát sau, vẻ mặt ông ta bỗng cứng đờ, kinh ngạc kêu lên.



“Cụ cố? Là cụ sao?”.








"Cụ cố, là cụ sao?".



Là chí tôn võ đạo mới nổi, Đường Thiên Phong trước giờ có phong thái rất bình tĩnh, nhưng bây giờ lại biến sắc, giống như gặp phải chuyện không thể tin nổi, hai mắt trợn tròn, trong giọng nói còn mang theo sự kinh ngạc vô cùng.



Còn Đường Vũ Vy ở bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.



Cô ta không hiểu, từ sau khi ông nội cô ta qua đời, người có vai vế cao nhất ở Đường Môn hiện giờ chỉ có các trưởng bối Đường Môn cùng vai vế với ông nội cô ta, nhưng bố cô ta cũng chỉ gọi những người này là chú bác mà thôi. Ông lão trước mắt này nhìn cũng chỉ bằng tuổi những người kia, sao lại được Đường Thiên Phong gọi là cụ cố chứ?



"Đã bốn mươi năm rồi, Thiên Phong, không ngờ cháu vẫn còn nhớ cụ".



Ông lão khẽ vuốt bộ râu dài, khuôn mặt không vui không buồn, giống như đã trải qua luân hồi.



"Cụ cố, là cụ thật sao ạ?".



Cả người Đường Thiên Phong lại run lên, cúi người sát đất với ông lão kia trước ánh mắt kinh ngạc của Đường Vũ Vy.



"Thiên Phong ra mắt cụ cố!".



Ông ta kéo Đường Vũ Vy quỳ xuống cùng mình.



"Vũ Vy, còn không mau chào ông sơ đi!".



Đường Vũ Vy nghe lời chào hỏi, nhưng vẫn thấy mù mờ, bố cô ta đường đường là chí tôn võ đạo, vậy mà lại hành đại lễ với người trước mắt này, còn bảo cô ta gọi là ông sơ, rốt cuộc người này là ai?



"Đứng lên đi!".



Không nghe ra được giọng của ông lão là già hay trẻ, vô cùng quái gở, Đường Thiên Phong kính nể đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ.



"Cụ cố, từ khi cụ rời khỏi Đường Môn vào bốn mươi năm trước thì chưa từng trở về, ông nội và bố cháu cũng từng tìm kiếm hỏi thăm tung tích của cụ nhiều lần, nhưng đều không thu được tin tức gì, bọn cháu đều tưởng là... tưởng là..."



Ông ta nói đến đây thì không nói nữa, ông lão lập tức bật cười.



"Tưởng là cái gì? Tưởng là cụ đã chết sao?".



Cụ ta vỗ vai Đường Thiên Phong, quay đầu nhìn về phía Đường Vũ Vy, ánh mắt hơi sáng lên.


Đôi mắt cụ ta lướt qua, Đường Vũ Vy chỉ cảm thấy mình như bị lột trần, cả người bị nhìn thấu, không còn chút bí mật nào. Cô ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cho dù là ở trên người Đường Thiên Phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.