*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Vù vù!".
Những chiếc lông vũ màu máu bắn nhanh đến, bao trùm lên các chỗ hiểm quanh người Diệp Thiên!
Mười sáu chiếc lông vũ này là do Đường Mục Sơn lấy lông của hạc tiên, dùng sắt đá luyện chế, mài đến mức trở nên vô cùng sắc nhọn.
Gần 40 năm nay, mỗi ngày mỗi đêm cụ ta đều ngâm chúng với 36 loại độc, nên trên những chiếc lông vũ này đã trở nên vô cùng kịch độc, gặp máu sẽ phát tác, chỉ cần có một vết thương nhỏ, chất kịch độc sẽ xâm vào cơ thể chỉ trong nháy mắt, cho dù là cao thủ cảnh giới siêu phàm cũng vì nó mà tu vi bị giảm mạnh, sức chiến đấu cũng xuống dốc.
Đây chính là bản mạng ám khí của cụ ta, trong 40 năm qua chưa từng ra tay lấy một lần, bây giờ dùng để “tiếp đón” Diệp Thiên.
Mỗi một chiếc lông trở nên càng nhanh, càng sắc nhọn dưới sự hỗ trợ của chân khí của cụ ta, đến cả Hộ Thân Canh Khí của cao thủ cấp chí tôn võ thuật cũng đều có thể dễ dàng cắt được, hơn nữa, vừa rồi cụ ta thắng là vì đánh bất ngờ, ra tay chỉ trong phút chốc, cho dù là Diệp Thiên cũng chưa chắc có thể phản xạ nhanh như vậy được.
“Đó là tuyệt kỹ của cụ cố, Mạn Thiên Phi Vũ!”.
Ánh mắt Đường Thiên Phong lộ ra vẻ vô cùng tôn sùng, trong gia phả Đường Môn có ghi lại, năm xưa Đường Mục Sơn dùng tuyệt kỹ này gây tiếng vang khắp thiên hạ về ám khí Đường Môn, đánh bại các anh hùng hào kiệt khắp nơi năm đó.
Còn dùng 16 chiếc lông vũ này giết chết hàng trăm mã tặc trong Tân Thiên Trại, danh chấn tỉnh Xuyên.
Năm đó 16 chiếc lông vũ này của Đường Mục Sơn vẫn còn là những ám khí bình thường, nhưng 40 năm trôi qua, Mạn Thiên Phi Vũ của Đường Mục Sơn đã có biến hóa về chất, sức mạnh càng khủng khiếp hơn, cũng vô cùng tàn nhẫn, là sát chiêu không gì sánh được.
Ban đầu Đường Mục Sơn với tu vi là chí tôn võ thuật, thi triển Mạn Thiên Phi Vũ, danh chấn Tây Nam, còn bây giờ, Đường Mục Sơn đã bước vào cảnh giới siêu phàm, còn là siêu phàm lương phẩm, lúc này thi triển Mạn Thiên Phi Vũ, sức công phá sẽ kinh khủng đến mức nào?
“Đó là… tuyệt kỹ Đường Môn trong những lời đồn sao?”.
Dược Không Nhàn không hổ danh là điện chủ Dược Vương Điện, Dược Vương Điện có lịch sử lâu đời, tuy bây giờ chưa có cao thủ ở cảnh giới siêu phàm, nhưng đều ghi chép lại các bí mật trong giới võ thuật.
Dược Không Nhàn nhớ rất rõ trong sổ sách tổ tiên của ông ta có ghi chép lại, Đường Môn từng có một vị thiên tài tuyệt đỉnh sử dụng tuyệt kỹ ám khí, không khác gì so với những gì mà Đường Mục Sơn đang tung ra.
“Lẽ nào ông lão đó chính là môn chủ đời thứ hai của Đường Môn, là Đường Mục Sơn?”.
Trong lòng Dược Không Nhàn chấn động, cảm thấy không thể ngờ!
Cao thủ càn quét Tây Nam, từng uy chấn vùng sông lớn này thế mà vẫn còn sống trên đời sao?
Ông ta không kịp suy nghĩ, tình thế ở đó đã đột nhiên thay đổi.
Những chiếc lông vũ áp sát vào người Diệp Thiên, đúng lúc này, cơ thể Diệp Thiên đột nhiên lùi lại.
Cậu bước về phía sau một bước, sau đó qua trái rồi qua phải, 16 chiếc lông vũ cứ thế lướt qua người cậu, sau đó phi mạnh xuống sông, nổ lên thành 16 cột nước cao vút.
Trên áo Diệp Thiên đã xuất hiện vài vết rách, là do lông vũ sượt qua, Đường Mục Sơn từ trên cao lao xuống, trong ánh mắt lộ rõ nụ cười ngạo mạn, lại đánh tiếp một chưởng.
“Ào!”.
Nơi mà Diệp Thiên đứng đã lõm thành vết chân to mười trượng, còn Diệp Thiên ở giữa trung tâm thì giơ mạnh một bàn tay lên đánh về phía Đường Mục Sơn.
“Bụp!”.
Hai chưởng giao nhau, sức mạnh cuồn cuộn tỏa ra khiến nước sông tản sang hai bên, mặt nước phía dưới chân Diệp Thiên lại một lần nữa lõm xuống nhiều tấc, bị sức mạnh áp đảo, còn bản thân Đường Mục Sơn cũng bị một chưởng của Diệp Thiên làm cho ngã ra phía sau và rơi xuống mặt nước.
Mỗi người một chưởng, thế mà lại là kẻ tám lạng người nửa cân.
“Diệp Lăng Thiên, nộp mạng đi!”.
Đường Mục Sơn vừa rơi xuống mặt nước, nhưng không hề dừng lại, chân đạp lên sóng nước rồi bay thẳng lên, hai bàn tay hội tụ thành hình bàn tay, hai vòi rồng nước bay lên đánh thẳng về phía Diệp Thiên.
“Hừ!”.
Diệp Thiên hừ lên một tiếng, hai ngón tay chĩa ra thành hình kiếm, vạch xuống một đường.
“Vù!”.
Một tia sáng chói rạch qua không gian, cắt ngang hai vòi rồng nước kia.
Đúng lúc này, Đường Mục Sơn bay từ trong màn nước ra, đã đến gần Diệp Thiên, hai bàn tay chĩa thẳng tới.
Diệp Thiên hơi cảm thấy kỳ lạ, trước đó Đường Mục Sơn đánh trực diện với cậu đã không đỡ nổi chiêu, nhưng lần này lại hình như mặc kệ tất cả, chỉ chăm chăm tấn công cậu liên tiếp.
Tuy kỳ lạ, nhưng Diệp Thiên không hề lộ vẻ lo sợ, hai tay cậu nâng lên, đánh thẳng vào bàn tay của Đường Mục Sơn.
“Rầm!”.
Sức mạnh của hai người đánh ra, mặt nước dưới chân liền lõm xuống, nơi hai người đứng thế mà lại ép cho mặt nước trở thành trạng thái chân không, nhìn rõ mồn một cả lớp bùn dưới đáy sông.
“Diệp Lăng Thiên, thực lực của cậu thực sự đã ngoài sức tưởng tượng của tôi!”.
Hai bàn tay của Đường Mục Sơn và Diệp Thiên va vào nhau, lúc sức mạnh của hai người đang đấu với nhau, cụ ta đột nhiên lên tiếng.
“Tu vi của cậu lúc này đã không hề kém so với tôi, thậm chí đánh chính diện tôi còn rơi vào thế yếu, chẳng trách cậu có thể giết chết bảy vị trọng tài trong viện trọng tài thế giới, chẳng trách cậu có thể lên đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, đến Thiên Cơ Lâu đều đích thân phong tặng danh diệu cho cậu!”.
“Nhưng tiếc là hôm nay cậu vẫn phải chết trong tay tôi!”.
Ánh mắt Đường Mục Sơn chớp chớp, mang theo niềm vui biến thái của việc sắp giết được thiên tài.
“Diệp Lăng Thiên, cậu không cảm thấy kỳ lạ, vì sao tôi lại đến gần cậu tấn công sao?”.
Ánh mắt Diệp Thiên dửng dưng, cậu không trả lời, đúng lúc này, Đường Mục Sơn đột nhiên dịch chuyển bàn tay, năm ngón tay như chiếc kìm sắt, tóm chặt lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Ồ?”.
Ánh mắt Diệp Thiên nheo lại, chỉ thấy khóe miệng Đường Mục Sơn nhếch lên hình vòng cung nham hiểm, sau đó hét lên một tiếng.
“Mạn Thiên Phi Vũ, kéo lại!”.
Khoảnh khắc cụ ta nói dứt, nước sông cuộn mạnh lên, lập tức nổ tung.
“Ào rào rào!”.
Vô số cột nước phi vút lên trời, tổng cộng 16 cột, trong mỗi một cột nước, có một tia sáng đỏ chiếu ra, như thể ánh mặt trời sáng rực, tỏa ra những tia sáng chói mắt.
Sau đó, mười sáu tia sáng đỏ nổ ra khỏi cột nước, dùng góc độ vô cùng nguy hiểm, chĩa thẳng về phía sau Diệp Thiên với tốc độ cực nhanh.
Ngay sau đó, cả mặt sông rung lên một cái, tất cả những con sóng, cột nước, mặt nước, đều thu lại xuống dưới mặt sông, trở về trạng thái yên lặng, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đường Mục Sơn buông cánh tay Diệp Thiên ra, lùi về phía sau vài bước, giữa vùng lông mày lộ ra vẻ tự đắc.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn còn hơi non một chút!”.
“Mạn Thiên Phi Vũ này của tôi chia ra làm hai chiêu!”.
“Chiêu thứ nhất, bắn ra, chính là bắn ra 16 chiếc lông vũ!”.
“Còn chiêu thứ hai chính là kéo lại, có thể khiến 16 chiếc lông vũ đã bắn ra quay lại theo quỹ tích vốn có!”.
“Chỉ tiếc là cậu biết quá muộn!”.
Khóe miệng cụ ta nở một nụ cười như đã nắm chắc phần thắng.
Mọi người đứng hai bên bờ đều há miệng tròn mắt nhìn cảnh tượng này, phía sau Diệp Thiên, 16 chiếc lông vũ màu đỏ máu toàn bộ đều cắm thẳng vào lưng cậu không chệch cái nào.
“Giáo quan Diệp!”.
Các thành viên của Nam Long Nhận đều lập tức gào thét lên trong bàng hoàng.
“Đừng mà!”.
Dược Du hốt hoảng đột ngột hét lên, cô ta cũng không biết, vì sao khoảnh khắc này trong lòng cô ta lại khó chịu đến như vậy.
Đường Vũ Nhu đứng cùng một bên với các thành viên của Nam Long Nhận, trong lòng rối bời, Diệp Thiên vốn là kẻ địch của Đường Môn bọn họ, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên bị trúng tuyệt chiêu của ông sơ mình, cô ta nên vui mới phải, nhưng lúc này, trong lòng cô ta lại không chút vui vẻ nào.
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đều vui mừng ra mặt, còn Lương Long Đình và các tướng khác đều nhíu chặt mày, không biết diễn tả cảm xúc này ra sao.
Nhìn lên trên, Dược Không Nhàn hai tay chắp về phía sau, cuối cùng lắc đầu thở dài.
“Huyền thoại Diệp Lăng Thiên đã kết thúc rồi!”.
"Huyền thoại về Diệp Lăng Thiên đã kết thúc rồi!"
Dược Không Nhàn khẽ lắc đầu và không khỏi thở dài.
Từng chuyện một đều là chuyện mà người ta có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đã đạt được. Thế nhưng Diệp Thiên lại có tất cả, nói cậu là sao chổi của Hoa Hạ cũng không ngoa.
Vì sự xuất hiện của Diệp Thiên, thế giới võ thuật Hoa Hạ vốn giống như một vực sâu nước đọng, được đưa trở lại thời kỳ sục sôi cuồn cuộn, một cao thủ đã tạo nên kỷ nguyên.
Nhưng lúc này, huyền thoại ấy cuối cùng cũng sắp kết thúc!
Bốn mươi năm trước, Mạn Thiên Phi Vũ của Đường Mục Sơn đã uống máu của không biết bao nhiêu cao thủ võ thuật của Hoa Hạ.
Bây giờ, Đường Mục Sơn lại thi triển sức mạnh với căn cơ tu luyện ở cảnh giới siêu phàm, sức hủy diệt sẽ chỉ càng đáng sợ hơn, hơn rất nhiều so với trước đây.
Trước kia Diệp Thiên có thể chống lại Watanabe Heizou bằng thân thể da thịt của mình trên đỉnh núi Phi Vũ, nhưng bây giờ, Diệp Thiên đang đối mặt với một cảnh giới siêu phàm thực thụ!
Chống lại chiêu giết chóc toàn lực của cảnh giới siêu phàm bằng cơ thể da thịt của mình, điều này ai dám tưởng tượng kia chứ?
Lúc này, mười sáu chiếc lông vũ đang dừng ở trên lưng Diệp Thiên, chúng rõ ràng đã đâm vào da thịt của Diệp Thiên. Điều này cho thấy Diệp Thiên không hề đề phòng đòn tấn công của những chiếc lông vũ.
Thắng thua trong trận chiến này đã được định đoạt.
Các thành viên của Nam Long Nhận đều không cam lòng gào rống lên. Diệp Thiên đã ở cùng bọn họ một tháng, trong một tháng này, tu vi của họ đã tăng lên nhanh chóng nhờ Phệ Thiên Luyện Khí Quyết. Trong lòng bọn họ, Diệp Thiên chính là sư phụ thực sự của họ, cậu nhận được sự yêu mến của tất cả mọi người.
Giờ phút này, để bọn họ tận mắt chứng kiến Diệp Thiên bị người khác đánh bại, cảm giác này khó chịu như trái tim bị dao cứa vào vậy.
Bên trên mặt sông đã bình lặng trở lại. Ánh mắt của Diệp Thiên cũng đông cứng tại thời khắc này, dường như ngay cả cậu cũng không tin là mình sẽ bị thua!
"Tí tách!"
Một giọt máu nhỏ xuống nước, máu đang chảy ra từ phía sau lưng Diệp Thiên.
Đường Mục Sơn im lặng theo dõi mọi chuyện, trong lòng như đã biết rõ.
"Diệp Lăng Thiên, cậu thua rồi!"
Cụ ta đứng chắp tay sau lưng, không hề vội vàng lấy mạng Diệp Thiên.
"Thành thật mà nói, trong số các đối thủ từ trước đến nay của tôi, cậu là người duy nhất có thể buộc tôi phải tung đến chiêu thứ hai của Mạn Thiên Phi Vũ. Cậu nên tự hào vì điều đó!"
Cụ ta vừa dứt lời bèn giẫm một bước tiến về phía trước, bàn tay hơi khum lại vê thành hình móng vuốt.
"Diệp Lăng Thiên, chết dưới tay tôi cũng xem như không làm ô nhục cái danh Đế Vương Bất Bại của cậu!”
Cụ ta vươn lòng bàn tay ra, chân khí ngưng tụ trên năm ngón tay, bóp về phía cổ họng Diệp Thiên.
Giờ phút này, mười sáu chiếc lông vũ của cụ ta đang ở trong cơ thể Diệp Thiên, mặc dù Diệp Thiên không bị chém thành từng mảnh trên không, nhưng chất độc trên đó đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của cậu. Cho dù tu vi của Diệp Thiên cực mạnh, không bị độc xâm nhập ngay lập tức, nhưng ít nhất tu vi cũng sẽ bị giảm mạnh.
Diệp Thiên lúc này đã là một con cừu non đợi bị ăn thịt, cụ ta muốn giết chết Diệp Thiên chỉ với một chiêu.
"Xem ra sau ngày hôm nay, Đường Môn của mình sẽ oai danh thiên hạ rồi!"
Vẻ mặt Đường Thiên Phong đầy mừng rỡ, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Ngay khi lòng bàn tay của Đường Mục Sơn sắp chạm vào cổ họng Diệp Thiên, một lòng bàn tay trắng nõn mảnh mai đột nhiên nắm lấy cổ tay cụ ta.
"Ớ?"
Ánh mắt Đường Mục Sơn ngưng lại, cụ ta muốn thoát ra, nhưng bàn tay đó giống như một tảng đá hoàn toàn bất động, cho dù cụ ta dùng chân khí của mình như thế nào cũng vẫn không thể thoát ra được dù chỉ một chút. Điều đó khiến cho khuôn mặt cụ ta tràn đầy kinh ngạc.
Diệp Thiên lúc này đã trúng độc rồi, làm sao còn có sức mạnh khủng khiếp như vậy?
"Cụ già, cụ quả nhiên có chút năng lực!"
Lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên tia sáng chưa từng thấy, giống như dã thú chọn người mà ăn tươi nuốt sống, Đường Mục Sơn lập tức giật mình, trong lòng dâng trào một sự sợ hãi chưa từng có.
"Kể từ khi tôi ra chốn giang hồ, cụ là người đầu tiên khiến tôi chảy máu đấy!”
Dưới sự kinh ngạc của Đường Mục Sơn, Diệp Thiên đột nhiên thét lên một tiếng, một luồng lực lượng cực lớn bộc phát từ trong cơ thể làm chấn động chung quanh.
"Păng păng!"
Mười sáu chiếc lông vũ phía sau lưng cậu lần lượt bay ra và rơi vãi xuống sông, còn bản thân Đường Mục Sơn thì bị Diệp Thiên tóm lấy cổ tay, không thể rút lui, chỉ có thể vận chân khí chống cự.
Nhưng sức mạnh này giống như núi lửa phun trào, ép xuống như dời non lấp biển. Cho dù cụ ta dùng hết sức chống cự cũng bị chấn động đến mức khí huyết đảo điên, máu từ miệng phun ra.
"Sao có thể như thế được?"
Mặc dù bị thương nhưng cụ ta cũng không hề để tâm, mà chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Rõ ràng là Diệp Thiên đã bị chiêu thứ hai Mạn Thiên Phi Vũ làm cho bị thương, cơ thể trúng độc. Tại sao cậu vẫn còn có thể tung ra được sức mạnh đáng sợ như vậy? Thậm chí còn kinh khủng hơn chân khí ngưng tụ của cụ ta nữa!
"Ông già, Mạn Thiên Phi Vũ của cụ đúng là khá lắm!”
"Tiếc là nó chỉ làm tôi bị thương ngoài da mà thôi!”
Vẻ mặt Diệp Thiên lãnh đạm, cậu thờ ơ nói.
"Không thể như vậy được!"
Con ngươi của Đường Mục Sơn đột nhiên co rút lại, cụ ta gào rống lên một cách điên cuồng.
"Tại sao, rõ ràng cậu đã trúng Mạn Thiên Phi Vũ của tôi rồi, tại sao nhìn cậu cứ như không hề trúng độc, thậm chí chẳng hề hấn gì vậy?”
Ánh mắt Diệp Thiên quét qua không một chút cảm xúc.
"Làm sao cụ có thể tưởng tượng năng lực Diệp Lăng Thiên tôi như thế nào chứ?"
"Cụ là đối thủ đầu tiên khiến tôi chảy máu. Tôi đánh giá rất cao tu vi của cụ đấy!”
Cậu vừa dứt lời, khóe miệng cong lên một đường cong tà ác!
Lúc này, Đường Mục Sơn cảm thấy có gì đó không đúng, cụ ta huy động sức mạnh toàn thân đánh vào ngực Diệp Thiên, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thiên.
Lúc này, Diệp Thiên duỗi tay còn lại của mình ra ấn vào lòng bàn tay của Đường Mục Sơn.
Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, không hề có chút năng lượng đối kháng nào bùng nổ, ngược lại ôn hòa như nước, bình yên vô sự, nhưng ánh mắt Đường Mục Sơn lại đột ngột thay đổi.
Cụ ta có thể cảm giác được có một lực hút cực kỳ cuồng bạo từ trong lòng bàn tay Diệp Thiên, hút lấy lòng bàn tay của cụ ta khiến cụ ta không thể thoát ra được.
Sau đó, lực hút đi lên từ lòng bàn tay của cụ ta, dẫn dắt luồng chân khí trong cơ thể cụ ta, bàn tay Diệp Thiên cứ như một cái máy bơm nước, hút hết toàn bộ chân khí mà cụ ta đã khổ công tu luyện gần trăm năm nay.
Chân khí của cụ ta truyền vào trong cơ thể Diệp Thiên theo lòng bàn tay, hết đợt này đến đợt khác, đợt này lại mạnh hơn đợt kia.
"Khốn kiếp!"
Cụ ta không khỏi tức giận hét lên, cố gắng hết sức để khống chế luồng chân khí của chính mình, nhưng những chân khí này càng bị Diệp Thiên hấp thụ một cách nhanh hơn, cứ như thể không nghe theo sự điều khiển của cụ ta.
Chỉ trong một phút, chân khí trong cơ thể của cụ ta đã bị hút mất, giảm mạnh hơn nửa.
"Diệp Lăng Thiên, cậu đang giở trò tà thuật gì vậy?"
Cụ ta tức giận gào thét hỏi Diệp Thiên, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
"Cái này là tôi tự sáng tạo ra đấy. Cái gọi là Phệ Thiên có nghĩa là nuốt chửng trời đất, hút hết tất cả để biến thành của riêng tôi!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng.
"Tôi vốn không muốn dùng cách này để đánh cụ. Tiếc rằng cụ làm tôi rất không vui!”
"Tôi sẽ thu lại hết tu vi của cụ!”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của Diệp Thiên, Đường Mục Sơn chỉ cảm thấy mình như đang đối mặt với một ác ma vừa mới leo ra khỏi địa ngục. Một người đã sống cả trăm tuổi như cụ ta, lúc này cũng sợ đến hồn bay phách lạc.
Chân khí khổ công tu luyện của mình bị hút một cách bá đạo nhưng Đường Mục Sơn không có cách nào ngăn cản được. Còn có điều gì kinh khủng hơn chuyện này nữa hay không?
Những người đang xem trận chiến bên sông đều không rõ chuyện gì xảy ra. Họ vốn cho rằng Diệp Thiên đã bị đánh bại, nhưng lúc này Diệp Thiên lại đang nắm chặt cánh tay của Đường Mục Sơn, bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Giáo quan Diệp vẫn chưa thua sao?"
Mặc dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên làm tung đám lông vũ và tiếp tục đối đầu với Đường Mục Sơn, trái tim của các thành viên Nam Long Nhận lại tăng lên được vài phần hi vọng.
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đang đứng cùng nhau, họ đều thắc mắc tại sao lúc này Đường Mục Sơn lại không lấy đi mạng sống của Diệp Thiên mà cứ giằng co với cậu.
Theo như họ thấy, Diệp Thiên trúng phải Mạn Thiên Phi Vũ đã mất đi sức mạnh. Lúc này Đường Mục Sơn giết cậu phải dễ như trở bàn tay mới phải.
Chính vào lúc họ đang bối rối thì tiếng hét kinh hãi của Đường Mục Sơn từ dưới sông vang lên.
"Diệp Lăng Thiên, dừng lại, mau dừng lại!"
"Già nhận thua, già nhận thua rồi. Từ giờ Đường Môn hễ thấy cậu là sẽ tránh xa!”
Cụ ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều chấn động!
Diệp Thiên không hề động đậy, ánh mắt cậu bình tĩnh.
"Á!"
Chân khí trong cơ thể Đường Mục Sơn đã bị Diệp Thiên hút hết bảy mươi phần trăm, chỉ còn lại chưa đến ba mươi phần trăm. Cụ ta rống lên một tiếng, đưa ra quyết định dứt khoát, đột nhiên giật mạnh cánh tay của mình.
"Rắc!"
Hai cánh tay của cụ ta lúc này bị xé toạc ra, máu bắn tung tóe.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người ở hai bên bờ sông kinh ngạc, nhưng bản thân Đường Mục Sơn lại không kịp để tâm đến điều đó. Cụ ta nén nhịn cơn đau cùng cực, búng ngón chân và bay vọt ra xa, định bay khỏi mặt sông.
Hai cánh tay của cụ ta đã bị đứt, chân khí cũng đã bị Diệp Thiên hút mất bảy phần. Giờ cho dù có mười Đường Mục Sơn cũng không phải là đối thủ của Diệp Thiên.
Cụ ta chỉ muốn trốn đi, đợi đến khi thương thế hoàn toàn bình phục rồi tìm cơ hội báo thù!
"Đã đến đây rồi mà còn muốn đi sao?"
"Ở lại đi!"
Ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay của Diệp Thiên, thiêu đốt cánh tay của Đường Mục Sơn thành khói xanh. Sau đó cậu bước vọt ra, hai tay tạo thành hình một thanh kiếm, chém vào lưng Đường Mục Sơn từ phía xa.
"Thủy Hình, Quy Nguyên Kiếm!"
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một vệt nước ngang trời, sau đó liền biến mất.
Chính vào lúc này, bóng dáng của Đường Mục Sơn ở phía xa đột nhiên ngưng lại trên không trung.
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đang đứng trên bờ sông, lúc này họ chỉ cách Đường Mục Sơn không đến mười thước. Ánh mắt hai người cũng chợt ngưng lại.
Họ nhìn thấy một vết máu hiện ra trên lông mày của Đường Mục Sơn, và sau đó kéo dài xuống bụng dưới.
Khoảnh khắc tiếp theo, vị siêu phàm lương phẩm này đã bị chia làm hai đoạn ngay trước mắt mọi người cùng làn mưa máu rải khắp trên sông.
Kể từ lúc Đường Mục Sơn dùng Mạn Thiên Phi Vũ đánh trúng Diệp Thiên, rồi Đường Mục Sơn tự chặt đứt cánh tay của mình để chạy trốn và bị một nhát kiếm của Diệp Thiên chém chết, trước sau chỉ hết vỏn vẹn vài phút.
Sau cú lật chuyển khủng khiếp này, hầu như tất cả mọi người đều chưa định thần lại được, ai nấy đều mắt chữ A miệng chữ O, chết trân tại chỗ.
Các thành viên của Nam Long Nhận đều há hốc mồm với biểu cảm khó tin. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngạo nghễ và thẳng tắp của Diệp Thiên.
Một lúc lâu sau, Bộc Phá là người đầu tiên có phản ứng, anh ta dè dặt hỏi.
"Giáo quan Diệp thắng rồi à?"
Tất cả mọi người lúc này cũng mới hoàn hồn trở lại. Một lúc sau, một tràng pháo tay vang lên làm rúng động người xem!
Lương Long Đình và các tướng khác cũng hoàn hồn trở lại, liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cảm thấy khâm phục Diệp Thiên.
Bọn họ là vũ khí quan trọng nhất của quốc gia, nắm giữ quân đội trong tay, địa vị đương nhiên là tối cao.
Giống như các cao thủ võ thuật, dù là chí tôn võ thuật hay siêu phàm họ đều không sợ. Cho dù bạn có mạnh đến đâu thì cũng vẫn không thể chống đỡ được những vũ khí hiện đại như máy bay đạn pháo.
Nhưng họ phải thừa nhận rằng, nếu không tính những vũ khí hủy diệt hàng loạt này thì những huyền thoại võ thuật như Diệp Thiên mới là cao thủ thực sự của thiên hạ.
Lương Long Đình, người chỉ huy phía Tây Nam vỗ tay tán thưởng. Ông ta tự cảm thấy mình rất giỏi vì có mắt nhìn người, đã chiêu mộ được Diệp Thiên làm tổng giáo quan của Nam Long Nhận!
Trên đài quan sát, Diệp Không Nhàn và Lữ Phong nhìn nhau. Sau khi sửng sốt, cả hai đều lắc đầu cười nhạt.
"Anh Lữ, rốt cuộc thì mắt nhìn người của chúng ta cũng quá nông cạn!"
Còn Dược Du ở bên cạnh đã sớm cứng đờ tại chỗ, giống y như hòn đá vọng phu. Trong mắt cô chỉ có hình bóng bá đạo tung hoành thiên hạ của Diệp Thiên.
"Người của Đường Môn ở đâu!"
Sau khi Diệp Thiên dùng một kiếm chém chết Đường Mục Sơn thì cậu đột nhiên hét lên một tiếng.
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đang cảm thấy bi thương thì bị đánh thức bởi tiếng hét của Diệp Thiên. Đường Thiên Phong nheo mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay và cúi đầu trước Diệp Thiên đang ở trên sông.
"Môn chủ đời thứ năm của Đường Môn – Đường Thiên Phong kính chào Đế Vương!"
Diệp Thiên giẫm một chân lên sóng nước thì lập tức xuất hiện trước mặt Đường Thiên Phong, cậu đưa mắt nhìn xuống.
"Tôi kêu Đường Vũ Vy chuyển lời về cho Đường Môn, ông vẫn còn nhớ chứ?”
Cơ thể Đường Thiên Phong run lên, trong lòng dâng lên một nỗi đau khổ không gì sánh được.
Diệp Thiên yêu cầu Đường Vũ Vy chuyển lời về cho Đường Môn, nhưng Đường Mục Sơn rất tự tin, nói rằng cụ ta sẽ đánh bại Diệp Thiên nên ông ta hoàn toàn chẳng thèm để tâm!
Nhưng giờ đây, nhân vật huyền thoại kiệt xuất nhất trong lịch sử Đường Môn của họ đã bị Diệp Thiên chém chết chỉ với một nhát kiếm.
Ông ta nắm chặt tay, nhưng bất lực gật đầu.
"Rất tốt!"
Ánh mắt Diệp Thiên lãnh đạm chỉ vào Đường Thiên Phong.
"Từ hôm nay, Đường Môn phải chuyển ra khỏi tỉnh Xuyên!"
"Ngoại trừ Đường Vũ Nhu ra, nếu như sau này tôi còn nghe thấy người của Đường Môn còn qua lại ở tỉnh Xuyên, tôi sẽ giết toàn bộ người của Đường Môn!”
"Từ nay về sau, sẽ không còn Đường Môn ở tỉnh Xuyên nữa!"
Diệp Thiên vừa dứt lời thì Đường Thiên Phong biết thế hệ thống trị tỉnh Xuyên của Đường Môn đã hoàn toàn diệt vong. Kể từ giờ phút này, họ phải rời khỏi Lư Sơn, nơi tổ tiên của họ đã sinh sống qua nhiều thế hệ, thậm chí còn không bao giờ được đặt chân lên tỉnh Xuyên nữa.
Đối với một Đường Môn đã từng hiển hách trăm năm mà nói, đây chẳng khác gì sự nhục nhã vô cùng. Nhưng Đường Thiên Phong không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
Đây là quy luật của giới võ thuật, kẻ mạnh là vua. Đường Mục Sơn đã chết, trụ cột của Đường Môn đã bị Diệp Thiên chém chết chỉ bằng một nhát kiếm!
Đường Thiên Phong cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như lúc đầu ông ta khuyên can Đường Mục Sơn đừng đến tìm Diệp Thiên báo thù, bây giờ Đường Môn sẽ không đến mức phải đi đến bước đường này.
Chỉ tiếc là, mọi thứ đã quá muộn!
Diệp Thiên nói xong, bóng người lóe lên, thoắt cái đã ở bờ sông bên kia. Từ đầu đến cuối, ánh mắt cậu không hề nhìn Đường Vũ Nhu.
Đường Vũ Nhu nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên, đôi môi đỏ cắn chảy cả máu, trái tim không ngừng gào thét.
"Diệp Lăng Thiên, một ngày nào đó Đường Vũ Nhu tôi sẽ lấy lại vinh quang trước đây cho Đường Môn. Sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ chiến thắng cậu!”
Diệp Thiên không để ý đến những người trong nhà họ Đường đang nghĩ gì. Đối với cậu, cho dù là Đường Vũ Nhu hay Đường Thiên Phong, bọn họ đều không khác gì con kiến.
Cậu chào hỏi mấy người Lương Long Đình, vẫy tay với các thành viên của Nam Long Nhận rồi mới đi. Con sông Lan Thương lại trở về sự tĩnh lặng như lúc trước, chỉ để lại những ánh mắt quan sát toàn bộ quá trình ở hai bên bờ sông hồi lâu vẫn còn chưa hoàn hồn lại được…
Ngày mồng tám tháng chín, Diệp Thiên đã giết chết siêu phàm của Đường Môn trên sông Lan Thương với một nhát kiếm. Điều này lại một lần nữa gây chấn động Hoa Hạ!