“Là anh?”.
Trong ánh mắt cao ngạo, thuần khiết của Hoa Lộng Ảnh có chút bất ngờ, cứ nhìn Diệp Thiên như vậy.
Cô và Diệp Thiên chỉ gặp nhau một lần ở Hồ Ngọc Nguyệt, nói với nhau mấy câu, đáng lý ra có sẽ không bao giờ lãng phí thời gian ghi nhớ người không quan trọng, nhưng với Diệp Thiên cô lại nhớ như in.
Trên người thanh niên này cứ cho cô cảm giác cực kỳ đặc biệt, dường như hai người là người quen cũ, đã quen nhau lâu lắm rồi.
“Hửm? Hai em quen à?”.
Phó Viễn Thanh nghe vậy thì thấy lạ nên hỏi.
Hoa Lộng Ảnh thuộc chi trưởng của nhà họ Hoa, dù đưa mắt nhìn khắp thủ đô rộng lớn thì cô cũng là nhân vật hết sức nổi tiếng, Hoa Lộng Ảnh không chỉ là công chúa của nhà họ Hoa, mà học thức, hiểu biết của cô còn vô cùng uyên bác, học kỳ một của lớp 12 đã được Đại học Thủ Đô tuyển sinh sớm.
Năm nay, đúng ra mà nói thì cô vẫn là tân sinh viên năm nhất, nhưng lại đã học ở Đại học Thủ Đô hơn nửa năm rồi, còn trở thành trợ lý học thuật của ông ấy, cùng ông ấy hoàn thành rất nhiều nghiên cứu học thuật, là trụ cột của Đại học Thủ Đô sau này.
Còn Diệp Thiên, mặc dù cũng xuất sắc, nhưng lại vừa tới Đại học Thủ Đô, hơn nữa không phải người thủ đô, hai người thế mà lại quen biết nhau?
“À, thầy Phó, là thế này, bọn em có gặp nhau một lần, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi”.
Diệp Thiên cố đè nén cảm xúc trong lòng, sau đó quay sang Hoa Lộng Ảnh, nở nụ cười: “Cô Hoa Lộng Ảnh, trùng hợp thật”.
Hoa Lộng Ảnh tập trung nhìn Diệp Thiên một lúc, cuối cùng kiềm nén biểu cảm, khổi phục vẻ mặt thanh cao, hờ hững gật đầu.
Cô vẫn luôn có thái độ lạnh nhạt với người không quan trọng, đặc biệt với người khác phái thì cô càng không có tâm trạng giao lưu quá nhiều.
“Nếu hai em đã từng gặp nhau thì càng tốt, sau này học chung một lớp, các em đều là người tài của khoa Kiến trúc cảnh quan của chúng ta, phải chung sức hợp tác, giành vinh quang cho khoa Kiến trúc cảnh quan chúng ta”.
Phó Viễn Thanh mừng rỡ ra mặt, đứng dậy.
“Vậy Diệp Thiên, để Lộng Ảnh dẫn em đến văn phòng hiệu trưởng, đây là giường và số phòng ký túc xá của em, ngày mai rảnh thì đến phòng giáo vụ chụp cái ảnh, làm thẻ sinh viên, rồi nhận đồng phục”.
Ông ấy đưa một tờ biểu mẫu cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên vừa nhận còn chưa nói gì sắc mặt Hoa Lộng Ảnh ở bên cạnh đã bất chợt thay đổi.
Cô tiến lên trước một bước, không hề để ý việc Phó Viễn Thanh vẫn ở đây, trực tiếp túm lấy cánh tay Diệp Thiên.
Đây là chàng trai lần đầu tiên cô chủ động tiếp xúc bao nhiêu năm nay.
Ánh mắt cô xao động, bàn tay nắm Diệp Thiên cũng đang run khẽ, sốt ruột hỏi: “Anh là Diệp Thiên? Diệp nào? Thiên nào?”.
Phó Viễn Thanh ở bên cạnh sửng sốt, bình thường Hoa Lộng Ảnh đều là dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói, kiệm lời, hiếm khi giao lưu với người khác, đối diện với nam sinh thì càng lạnh lùng hơn, cứ như một bông tuyết liên kiêu kỳ, có thể nhìn ngắm từ xa, không thể khinh nhờn, khiến người khác không dám lại gần.
Nhưng Hoa Lộng Ảnh lúc này lại như một cô bé không biết phải làm sao, cuống hết cả lên.