Cao Thủ Tu Chân

Chương 846: “Lẽ nào thật sự do mình nghĩ nhiều rồi?”.



Cậu tìm thấy số tòa nhà của cậu, phía trước người đi lại đông nghịt, không ít các sinh viên mới đang đi tìm ký túc của mình theo bản đồ ký túc, một số sinh viên cũ thì tụ tập nói chuyện với nhau.





Cậu đang chuẩn bị đi qua hành lang dài, phía trước đột nhiên vọng đến những tiếng ồn ào, dòng người lần lượt rẽ sang hai bên, như thể có một nhân vật khủng nào đó xuất hiện vậy.





Diệp Thiên khẽ ngẩng đầu, phía trước không xa, một thiếu niên mặc đồ Versace, khắp người ăn mặc vô cùng chỉn chu, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, vùng giữa hai lông mày tràn đầy khí khái anh hùng, vô cùng phong độ, nhìn là biết không phải con nhà bình thường.






Các học sinh xung quanh đều bị sự mạnh mẽ của cậu ta trấn áp, ai nấy đều lùi ra, nhường cho cậu ta một lối đi.





“Diệp Tinh?”.





Ánh mắt Diệp Thiên nheo lại, gần như nhìn cái đã nhận ra cậu thiếu niên này.





Chính là em trai ruột nhiều năm không gặp của cậu, Diệp Tinh!








Diệp Tinh sinh sau cậu một năm rưỡi, năm nay vừa tròn 18 tuổi, Diệp Thiên vừa nhìn cái đã nhận ra ngay là vì vết bớt hình ngôi sao năm cánh ở dái tai bên trái của cậu ta.





Cũng chính là vì vết bớt này, Diệp Sơn mới đặt tên cho cậu ta là Tinh (nghĩa tiếng việt là ngôi sao).





Điều khiến cậu hơi ngạc nhiên đó là Diệp Tinh lúc này đã biến chất hẳn so với chín tháng trước, tu vi của cậu ta đã thoát khỏi chí tôn bán bộ từ lâu, mà hoàn toàn đạt đến thực lực của chí tôn võ thuật.





Nhưng cậu ta lúc này lại đang kìm nén tu vi của bản thân, không để bản thân đột phá, rõ ràng là chuẩn bị chờ đến thời cơ thích hợp sẽ bộc phát một lần lên tầng cao luôn.





Diệp Tinh không nhìn ngó nghiêng mà đi thẳng về phía trước, đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta chợt dừng chân lại.





Diệp Thiên thu lại ánh nhìn, thần sắc bình thản, quay đầu về phía tòa nhà ký túc, đang định bước lên bậc thang thì giọng nói của Diệp Tinh đột nhiên vọng tới.





“Này anh bạn, chờ tôi một chút!”.











“Này anh bạn, chờ tôi một chút!”.





Giọng nói Diệp Tinh vang lên sau lưng, trong lúc cậu ta nói thì đã đến sau lưng Diệp Thiên.





“Có chuyện gì sao?”.





Diệp Thiên dừng bước, nghiêng đầu qua. Dù nhìn thấy em trai ruột đã lâu không gặp, nhưng cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh, không biểu lộ điều gì.





Diệp Tinh nheo mắt, âm thầm đánh giá Diệp Thiên. Càng đến gần, cậu ta lại càng cảm thấy Diệp Thiên có cảm giác rất quen thuộc.





“Chào anh bạn, phải chăng chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó?”.





Cậu ta suy tư trong chốc lát, thực sự không lục lại được kí ức về Diệp Thiên mới hỏi.





“Tôi nghĩ cậu nhận lầm người rồi, tôi chưa từng gặp cậu!”.





Diệp Thiên mỉm cười, lắc đầu nói.





“Chưa gặp sao?”.





Diệp Tinh nhíu mày, cậu ta tự nhận cảm giác của mình sẽ không sai, nhưng nhìn vẻ mặt tự nhiên của Diệp Thiên lại không khỏi thấy lạ.





“Lẽ nào thật sự do mình nghĩ nhiều rồi?”.



Cậu ta hơi xuất thần, khi hoàn hồn thì Diệp Thiên đã lên tầng, không quan tâm đến cậu ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.