Cao Thủ Tu Chân

Chương 852: “Lời tôi nói hình như cậu coi là trò đùa?”.



Cô gái gật đầu có vẻ hiểu mà như không hiểu, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn sợ hãi, không dám ngẩng đầu nhìn về phía nhóm thanh niên.





“Lời tôi nói hình như cậu coi là trò đùa?”.






Đôi mắt thanh niên lạnh lẽo, ngay lập tức vẫy tay.





“Quẳng thằng nhóc này sang một bên, dẫn cô ta đi”.





Hai vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên trước ngay tức thì, thấy thế, Lí Phong chất phác đột nhiên đứng dậy, đứng cùng một chỗ với Tề Văn Long, chiều cao 1m90, ngay lập tức khiến hai người phía trước khựng lại.





Vương Triều Hải dùng tay đỡ kính mắt, cũng đứng dậy, không hề có vẻ sợ hãi, nghiêm chỉnh đứng cùng một hàng với Tề Văn Long.








Chỉ có Diệp Thiên vẫn tựa vào ghế, dường như việc trước mặt chẳng có quan hệ gì với cậu, không hề động đậy.





Người hai bên giằng co, đúng lúc này, phía sau đột nhiên lại vang lên giọng của chị Hồng.





“Ôi, cậu Văn, nhiều người thế này là định làm gì thế?”.





Giọng chị Hồng nhão nhoẹt, có mấy phục vụ đưa đồ ăn theo sau, đi vào phòng.





“Chị Hồng?”.





Thanh niên được gọi là cậu Văn rõ ràng là hơi sửng sốt, trong mắt vụt qua vẻ kiêng dè.





Ánh mắt cậu ta xoay chuyển, đột nhiên cười nói: “Chị Hồng, tôi đến phòng này tìm người, không có việc gì to tát hết”.





Chị Hồng bảo phục vụ bày đồ ăn lên bàn, cười giả lả nói: “Cậu Văn, cậu ăn cơm ở tầng ba mà lại chạy xuống tầng hai tìm người, có phải đang đùa với tôi không?”.





Mắt cô ta chợt trở nên sắc bén hơn mấy phần, sẵng giọng.





“Từ Tử Văn, tôi nghĩ tôi phải nhắc nhở cậu một chút, tuần trước cậu gây chuyện ở tầng ba, sếp Hải đã cảnh cáo cậu một lần rồi. Giờ cậu còn định gây chuyện lần hai? Có cần tôi gọi điện bảo sếp Hải đến để anh ấy nói chuyện trực điện với cậu không?”.





Từ Tử Văn ngay lập tức biến sắc, đôi mắt xẹt qua vẻ sợ hãi.





Sếp Hải là ông chủ của Phượng Hoàng Lâu này, dù cậu ta ít khi coi ai ra gì, nhưng cũng buộc phải có đôi ba phần sợ hãi với sếp Hải này, đây là nhân vật máu mặt thực sự của thủ đô, hơn nữa chống lưng là gia tộc giàu có một phương, căn bản không phải người con cháu gia tộc hạng ba ở thủ đô như cậu ta có thể so được.





Nghĩ đến đây, cậu ta lùi ra sau một bước, xua tay cười trừ nói: “Chị Hồng, chị nặng lời rồi, tôi chỉ nhận nhầm người thôi, chút chuyện cỏn con không cần phải làm phiền sếp Hải đâu. Ở đây không có người tôi cần tìm, vậy tôi xin phép lên tầng ăn cơm, lát nữa chị phải đến uống một chén với tôi nhé”.





Cậu ta nói xong thì vung tay, sáu vệ sĩ theo cậu ta ra khỏi phòng, vào thang máy lên tầng ba.





Nhìn thấy đám người đó đi rồi, cô gái mới thở phào.





Tề Văn Long nhìn về phía chị Hồng, tỏ vẻ cảm kích: “Chị Hồng, cảm ơn chị”.





Cậu ta biết nếu vừa nãy không phải chị Hồng đến thì kết cục của bọn họ chắc là sẽ không lạc quan.





Chị Hồng gật đầu, mang đồ ăn lên đủ rồi trầm giọng nói: “Cậu Tề, lát nữa ăn xong tốt nhất nên về sớm chút. Người đó tên là Từ Tử Văn, là con cháu nhà họ Từ ở ngoại ô phía Đông thủ đô, mặc dù nhà họ Từ chỉ là gia tộc hạng ba ở thủ đô, nhưng cũng không phải người mà da ngoại tỉnh các cậu có thể đối phó được. Xảy ra mâu thuẫn với cậu ta, người chịu thiệt chỉ có các cậu thôi”.



Tề Văn Long gật đầu lại cảm ơn chị Hồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.