Cao Thủ Tu Chân

Chương 853: Việc tối nay hiển nhiên vẫn chưa xong.



Nhà cậu ta khá có địa vị ở Trung Hải, thân phận của cậu ta không kém cạnh gì Từ Tử Văn, thậm chí còn nhỉnh hơn, nhưng ở đây là thủ đô chứ không phải Trung Hải.





Nhà cậu ta ở Trung Hải có mạnh thế nào thì tay cũng không thể vươn tới được thủ đô, đối đầu với Từ Tử Văn ở đây, cậu ta không hề có ưu thế, đến lúc đó sẽ chỉ có chịu thiệt thôi.






Chị Hồng rời đi, Tề Văn Long lúc này mới quay đầu nhìn về phía cô gái vừa được cứu, gương mặt tươi cười: “Lâm Ngữ Băng, cậu không sao chứ?”.





Lí Phong và Vương Triều Hải cũng xoay đầu nhìn, vẻ mặt hơi bất ngờ: “Là Lâm Ngữ Băng thật, hoa khôi trường, tân sinh viên khoa Kiến trúc?”.





Chỉ có Diệp Thiên là như lão tăng ngồi thiền, chỉ nâng chén uống trà.





“Cảm ơn các cậu cứu tôi, nếu không có các cậu thì tôi thực sự không biết phải làm sao”.








Lâm Ngữ Băng gật đầu cảm ơn mấy người, cô ta là sinh viên năm nhất, chưa bao giờ đi xa, chưa hiểu nhiều về xã hội, tối nay vốn dĩ là đến cùng mấy bạn học, tham gia buổi tiệc của Từ Tử Văn.





Cô ta không quen Từ Tử Văn, nhưng được ba tuần rượu thì Từ Tử Văn bắt đầu táy máy tay chân với cô ta, thậm chí mấy chị em đến cùng cô ta còn nói đỡ Từ Tử Văn.





Cô ta nhân lúc mọi người không để ý lao ra khỏi phòng, nhưng Từ Tử Văn có nhiều đàn em, tất cả đều đuổi theo, trong lúc cấp bách cô ta chỉ có thể xông vào phòng của mấy người nhóm Diệp Thiên, tìm kiếm sự giúp đỡ.





“Không cần cảm ơn, loại cặn bạ đó không gọi cảnh sát bắt anh ta đã tốt lắm rồi”.





Tề Văn Long vỗ ngực, cô gái trước mặt là một trong mấy tân sinh viên năm nhất xinh đẹp ngang đẳng cấp hoa khôi trường, cậu ta có thể có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân thế này đương nhiên là vô cùng vui vẻ.





“Vậy tôi không làm phiền các cậu nữa, đây là số điện thoại của tôi, về rồi các cậu có thể gọi cho tôi, lần sau được thì tôi mời các cậu ăn, cảm ơn các cậu giúp đỡ”.





Lâm Ngữ Băng có mang theo một chiếc bút bi, cô ta viết số điện thoại của mình vào tờ giấy ăn, rồi chuẩn bị rời đi, Tề Văn Long vội vàng ngăn cô ta.





“Lâm Ngữ Băng, giờ cậu ra ngoài nhỡ lại gặp phải gã kia thì sao? Thế này đi, cậu ăn với bọn tôi đã, đợi bọn tôi ăn xong rồi lại cùng ra ngoài, bọn tôi lái xe đến, muốn về Đại học Thủ Đô thì cũng tiện đường, như vậy cậu cũng an toàn hơn”.





Lâm Ngữ Băng nghe vậy thì trong mắt lóe lên sự sợ hãi, cô ta đúng là sợ gặp lại Từ Tử Văn, đồng ý ngay tắp lự, sau đó ngồi xuống.





“Nào, Triều Hải, Phong Tử, ăn thỏa thích. Diệp Thiên, cậu cũng ăn thoải mái nhé”.





Đồ ăn đã mang lên đủ, Tề Văn Long gọi Vương Triều Hải và Lí Phong bắt đầu ăn, thái độ với Diệp Thiên lại lạnh nhạt hơn hẳn, xưng hô cũng trở nên xa cách hơn.





Diệp Thiên ngầm hiểu, vừa nãy đôi bên suýt thì đánh nhau, Vương Triều Hải và Lí Phong lại chủ động đứng dậy đứng cùng Tề Văn Long, nhưng cậu lại ngồi ở ghế không hề động đậy, hiển nhiên Tề Văn Long tưởng cậu nhát gán sợ rắc rối, không đủ nghĩa khí, đã không coi cậu là anh em nữa.





Cậu hờ hững cười, không hề để ý, cũng không giải thích, cầm đũa ăn qua loa.





Cậu rót một cốc đồ uống, tựa vào ghế, ánh mắt lại nhìn về phía con phố bên dưới qua cửa sổ tầng hai.





Bốn chiếc Hummer mở rộng đang đỗ ở bốn góc của Phượng Hoàng Lâu, trên mỗi chiếc Hummer đều ngồi kín chỗ, ai cũng mặc đồ đen, vẻ mặt tàn ác.





Diệp Thiên nhìn lướt qua ba người đang nói chuyện vui vẻ với Lâm Ngữ Băng, không hề nhận ra nguy hiểm đang cận kề, khẽ lắc đầu.





Việc tối nay hiển nhiên vẫn chưa xong.





Nhưng cậu không biết lúc này trong một căn tứ hợp viện ở nội đô, Diệp Tinh đang đứng trước một người trung niên, ánh mắt chớp liên tục.





“Bố, hôm nay con… hình như đã gặp anh cả rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.