Nhưng bây giờ, một thanh niên trước đó cứ như không hề tồn lại lại đánh gục gã hết toàn bộ hơn trăm người dưới trướng cậu ta chỉ với vài ba cú đánh. Điều này thật sự giống như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Cậu ta sinh ra trong nhà họ Từ ở ngoại thành phía đông thủ đô, đương nhiên cũng biết vài tin đồn về cao thủ võ thuật, từng nghe nói những cao thủ võ thuật này có thể dễ dàng đối phó với hàng chục, hàng trăm lính đặc công hay vệ sĩ chuyên nghiệp. Lẽ nào Diệp Thiên đang ở trước mắt cậu ta đây chính là một trong số đó ư?
"Đến lượt cậu rồi!"
Diệp Thiên trầm giọng nói, lúc này cậu đã đứng ở trước mặt cậu ta.
"Dừng lại!"
Từ Tử Văn ngay lập tức phản ứng lại và hét lớn.
"Cậu không thể động vào tôi được. Cậu dám động vào tôi, anh trai tôi nhất định sẽ không tha cho cậu đâu!”
"Anh ấy là phó hội trưởng của Khương Minh. Cậu dám động vào tôi, chỉ cần một câu nói của anh ấy sẽ có thể khiến cậu không có chỗ dung thân ở thủ đô này, đẩy cậu ra chốn biên cương khiến cậu chết không có chỗ chôn!”
Nghĩ đến người anh cả oai hùng của mình, trong lòng cậu ta chợt dâng lên cảm giác tự tin, cảm thấy đỡ sợ hơn rất nhiều.
Vẻ mặt của Diệp Thiên không thay đổi, cũng chẳng coi cái gọi là Khương Minh này ra gì, nhưng vẻ mặt của Tề Văn Long ở phía sau đột ngột thay đổi với vẻ kinh hãi.
"Diệp Thiên, dừng tay lại!"
Cậu ta hoàn toàn không xem thường Diệp Thiên nữa, bước một phát đến bên cạnh Diệp Thiên.
"Diệp Thiên, không thể động được vào cậu ta đâu. Thôi chuyện này bỏ qua, chúng ta mau đi thôi!”
Cậu ta khoác vai Diệp Thiên và nháy mắt ra hiệu với cậu.
“Ồ?”, Diệp Thiên cười, không hề nhúc nhích mà quét ánh mắt về phía Từ Tử Văn.
"Tôi không quan tâm anh trai cậu là ai. Tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến Khương Minh gì hết!”
"Nhưng lời mà Diệp Thiên tôi đã nói ra thì nhất định sẽ thực hiện!"
"Bốp!"
Cậu vừa dứt lời thì một âm thanh lanh lảnh phát ra, chỉ nghe thấy Từ Tử Văn hét lên một tiếng, khuỵu gối trên mặt đất!
"Cậu…cậu dám đánh gãy chân tôi?"
Từ Tử Văn đang rất đau đớn, nhưng điều đó vẫn không thể so sánh với sự kinh sợ trong lòng cậu ta.
Cậu ta đã lôi cả Khương Minh ra nói, nhưng Diệp Thiên vẫn đánh gãy chân cậu ta không do dự khiến cậu ta cảm thấy không thể tin được.
Trong toàn bộ thủ đô, chỉ có một số ít người dám động đến Khương Minh, Diệp Thiên đương nhiên không phải trong số đó. Nhưng Diệp Thiên lại thực sự dám động tay động chân với cậu ta, vừa ra tay đã đánh gãy chân cậu ta?
"Đánh gãy chân cậu thì đã làm sao?"
"Tôi đã nói là tôi sẽ đánh cho cậu tàn phế rồi mà!”
Diệp Thiên trầm giọng nói, cậu lại dùng tay ấn uống.
"Rắc!"
Hai tiếng giòn tan vang lên, đôi tay Từ Tử Văn đột nhiên buông thõng, rũ xuống hai bên, chúng đã bị tàn phế rồi.
"Á!"
Từ Tử Văn không ngừng rú lên thảm thiết, cuối cùng khi nhìn vào mắt Diệp Thiên, cậu ta cũng đã cảm thấy vô cùng kinh hãi.