Cao Thủ Tu Chân

Chương 866: “Chùa Cửu Long?”



Đúng lúc đó, một ánh đèn pha bỗng quét từ phía xa tới, vừa khéo lướt qua song cửa của Diệp Thiên, sau đó lại chiếu về phía xa.





“Hửm?”.






Diệp Thiên ngước đầu lên.





Tề Văn Long thấy vậy lập tức giải thích: “Diệp Thiên, đó là đèn của chùa Cửu Long ở Tây Sơn, mười giờ tối nào cũng sẽ chiếu đèn, nửa tiếng mới kết thúc”.





“Chùa Cửu Long?”, Diệp Thiên nghe thế, tỏ ra ngạc nhiên.





Chuyện cũ dần lướt qua trong đầu cậu, cậu bỗng nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy.








“Các cậu ngủ trước đi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chuyến”.





Nói xong, cậu cũng không quan tâm đến phản ứng của Tề Văn Long và Lí Phong, đi thẳng ra cửa.





Tây Sơn thủ đô được xem là thắng cảnh du lịch, mỗi dịp lễ hoặc cuối tuần đều sẽ có vô số du khách từ tỉnh khác hoặc người bản địa lên núi du ngoạn.





Ở trên đỉnh Tây Sơn có một ngôi chùa lịch sử lâu đời, chính là chùa Cửu Long.





Diệp Thiên đứng ở dưới chân núi Tây Sơn, ánh mắt nhìn xa xăm, ngây người ngắm đỉnh tháp chùa Cửu Long.





“Tiểu Thiên, trong đời người quan trọng nhất là phải có tín ngưỡng, có mục tiêu”.





“Mẹ dẫn con đến đây dâng hương bái Phật không phải là mê tín phong kiến, mà chỉ là mong cầu một đời bình an”.





“Thằng nhóc này, sau này có đi lạc thì hãy nhớ đến chùa Cửu Long tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ ở đây đợi con!”.





Lời nói từ hơn mười năm trước quanh quẩn bên tai Diệp Thiên, ánh mắt cậu nhìn xa xăm, cảm xúc không ngừng trào dâng.





Cậu cũng không biết vì sao mình lại đến chùa Cửu Long, nhưng cậu vẫn sải bước chân, tiến lên đỉnh Tây Sơn.





“Ồ?”.





Vừa lên đến đỉnh núi, Diệp Thiên nhíu mày. Cậu cảm giác được trên đỉnh núi có hai luồng khí tức quen thuộc, là Hoa Lộng Ảnh và Diệp Tinh!





“Sao họ lại ở đây?”.





Diệp Thiên lướt người biến mất trong bóng tối, ở chùa có nhiều tăng lữ như vậy nhưng không ai phát hiện ra tung tích của cậu.





Diệp Thiên bay lên, đáp xuống nóc một phòng thiền, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đang ở trong phòng.





Cách một lớp sa mỏng, Diệp Thiên vẫn nhìn thấy rõ ràng, lúc này Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh đang ngồi trên bồ đoàn.





Đối diện họ là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tóc dài buộc cao, mặc áo nhà chùa, tay lần tràng hạt, gương mặt tiều tụy, dường như đã trải qua mưa gió gian khổ.





Diệp Thiên đứng ở trên cao, ánh mắt run rẩy không ngừng, cảm xúc cuộn trào.





Người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc áo nhà chùa đó không phải là mẹ ruột của cậu, Thi Tú Vân hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.