*Chương có nội dung hình ảnh
Hoa Lộng Ảnh mặc váy màu ngọc bích, ngồi đối diện với Thi Tú Vân. Bỗng Thi Tú Vân kéo tay cô.
“Lộng Ảnh, tháng sau diễn ra lễ đính hôn giữa cháu và Tinh Nhi!”.
“Nhưng cô biết, cháu không hề muốn gả cho Tinh Nhi. Trong lòng cháu, chưa bao giờ quên Thiên Nhi, đúng không?”.
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì toàn thân run rẩy. Cô không ngờ Thi Tú Vân ở thiền viện chín năm mà lại có thể hiểu rõ tâm tư của cô như lòng bàn tay như thế.
Mặc dù kinh ngạc nhưng cô vẫn gật đầu dứt khoát.
“Vâng, thưa cô, cháu không quên được anh ấy!”.
Thi Tú Vân vỗ nhẹ mu bàn tay Hoa Lộng Ảnh, khẽ thở dài.
“Lộng Ảnh, từ nhỏ tới lớn, cô đã luôn coi cháu là con dâu!”.
“Chỉ là khi đó, cô đã nhận định rằng cháu sẽ là vợ của Thiên Nhi!”.
Bà lấy từ trong người ra một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy màu xanh với vẻ mặt hoài niệm.
“Lúc đó, cô đã tưởng tượng ra cảnh Thiên Nhi đón cháu về nhà. Chiếc vòng nay cô cũng đã chuẩn bị từ mười năm trước, đợi khi cháu và Thiên Nhi đính hôn sẽ tặng cho cháu!”.
“Thế nhưng…”.
Hoa Lộng Ảnh chần chừ một hồi rồi nhận lấy chiếc vòng.
“Thưa cô, đây là quà đính hôn của cháu và anh ấy mà cô tặng. Bất kể anh ấy có ở đây hay không thì cháu cũng đều nhận!”.
Nhìn ánh mắt kiên định của Hoa Lộng Ảnh, Thi Tú Vân lắc đầu thở dài.
“Cô bé như cháu, từ nhỏ cô đã nhận ra là giống cô, ngoài lạnh trong nóng, tính cách bền bỉ, chuyện đã quyết là cả một đời. Cháu đính hôn với Tinh Nhi, thật không biết là vui hay buồn nữa!”.
“Cô biết cháu không thích Tinh Nhi. Nhưng Tinh Nhi đối với cháu đúng là si tình. Người làm mẹ chỉ biết cầu mong cháu sau này có thể đối tốt với Tinh Nhi. Nếu thật sự đính hôn với nó thì hi vọng cháu đừng khiến nó quá đau lòng!”.
Thi Tú Vân dù ở thiền viện chín năm, chưa từng quay về nhà họ Diệp lấy một lần nhưng dù sao Diệp Tinh cũng là cốt nhục của bà, đương nhiên bà hay nhớ tới.
Hoa Lộng Ảnh cầm chiếc vòng, khẽ đeo lên tay, gật đầu với Thi Tú Vân.
“Thưa cô, cô yên tâm ạ!”.
“Mặc dù cháu không thích Diệp Tinh, nhưng nếu thật sự quyết định gả cho anh ấy thì cháu nhất định sẽ tận sức làm đúng vai trò của một người vợ!”.
“Bất kể là vì cô, hay là vì…”.
“Diệp Tinh là em trai của anh ấy!”.
Thi Tú Vân nghe thấy vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm. Bà khẽ vuốt ve khuôn mặt của Hoa Lộng Ảnh.
“Cháu nói như vậy là cô yên tâm rồi!”.
“Không còn sớm nữa, cháu đi tìm Tinh Nhi và cùng xuống núi đi!”.
Hoa Lộng Ảnh cúi người hành lễ với Thi Tú Vân, rồi mới chậm rãi lui ra khỏi phòng thiền cùng Diệp Tinh rời khỏi chùa Cửu Long.
Thi Tú Vân khẽ xắn tay áo, lấy từ trong đệm cói ra một miếng ngọc bội. Bà vuốt ve miếng ngọc với vẻ yêu thương, khuôn mặt tràn đầy hoài niệm.
Xem ảnh 1