Từ Uyên Đình thu hai chân xuống bàn, đẩy cô nhân viên phục vụ bên cạnh ra, lớn tiếng nói.
“Anh Ngô, chắc anh cũng nắm rất rõ tình hình hiện tại của tỉnh Xuyên!”.
“Xuyên Nam hiện là địa bàn của Lâm Thiên Nam, các đảng phái đều đồng ý thống nhất cho anh ta làm người đứng đầu, tất cả hoạt động xuất khẩu ngoại thương đều do một mình anh ta kiểm soát.
Bất kể là kinh doanh, tài nguyên hay xuất thân, anh ta đều mạnh hơn hai người chúng ta.
Chính vì lý do này, tôi nghĩ không cần nói nhiều anh cũng hiểu được mục đích là gì nhỉ?”.
“Anh ở Lư Thành, mà tôi thì ở thành phố Phán.
Cả hai chúng ta đều thuộc Xuyên Bắc, nhưng từ trước đến nay chúng ta lại chia rẽ nội bộ, cạnh tranh với nhau, xảy ra xích mích liên tục.
Đó là lý do tại sao chúng ta không thể chống lại Lâm Thiên Nam của Xuyên Nam!”
“Vì vậy, trong thời gian sắp tới, tôi dự định thành lập liên minh Xuyên Bắc.
Lần này đến Lư Thành, tôi muốn mời anh Ngô bắt tay với tôi, hướng tới một mặt trận thống nhất, tham gia liên minh, chống lại Lâm Thiên Nam!”.
Ngô Quảng Phú nghe xong không khỏi nheo mắt, trong lòng đã hiểu rõ.
Từ Uyên Đình vẫn luôn nhắm vào miếng thịt béo bở Xuyên Nam này, nhưng lại có vô số đối thủ, cho nên anh ta không cách nào nuốt chửng được.
Nhưng lần này, Từ Uyên Đình lấy cớ muốn chống lại Lâm Thiên Nam ở Xuyên Nam, lập nên liên minh Xuyên Bắc gì đó, nhằm tìm cớ hợp nhất tất cả các đảng phái ở Xuyên Bắc dưới tay anh ta, nghe theo lệnh của anh ta, đúng là quá tham vọng.
Ngô Quảng Phú hơi nghiêng đầu, thấy Diệp Thiên ở phía sau khẽ lắc ngón trỏ tay phải.
Anh ta lập tức hiểu ý, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Muốn liên minh với tôi sao? Từ Mặt Sẹo, não của anh bị úng nước à?”.
“Lâm Thiên Nam dù mạnh cỡ nào thì cũng chỉ ở trong phạm vi Xuyên Nam mà thôi, không thể vươn tới Xuyên Bắc được.
Liên quan gì đến tôi?”.
“Nếu anh thật sự muốn cùng hắn phân địa vị cao thấp thì triển đi, còn việc thành lập liên minh thì anh tìm người khác nhé, Ngô Quảng Phú tôi không theo được!”.
Nhận được chỉ thị của Diệp Thiên, anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý với đề nghị của Từ Uyên Đình.
“Ồ? Xem ra anh Ngô không đồng ý đề nghị của tôi nhỉ?”.
Từ Uyên Đình không hề bất mãn khi bị Ngô Quảng Phú từ chối thẳng thừng, nhưng vẻ mặt anh ta bắt đầu trở nên lạnh lùng.
“Ngô Quảng Phú, nếu tôi đã dám đơn thương độc mã đến Lư Thành, thì tôi đã quyết tâm phải thành lập liên minh bằng được!”.
“Hôm nay, anh chỉ có một lựa chọn là đồng ý gia nhập với tôi!”.
“Nếu anh không đồng ý…”.
Lúc này, trong mắt Từ Uyên Đình loé lên sát khí.
“Thì Từ Uyên Đình tôi sẽ lấy mạng sống của anh!”.
Bầu không khí lúc này tựa như đông cứng lại, cả phòng họp im phăng phắc.
Không ai có thể nghĩ rằng Từ Uyên Đình – một kẻ đến từ thành phố Phán, lại dám đe doạ Ngô Quảng Phú của Lư Thành ngay trên địa bàn của anh ta, thậm chí còn đe doạ lấy mạng của Ngô Quảng Phú!
Chính Ngô Quảng Phú cũng cho rằng mình đã nghe nhầm.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta cười khinh: “Từ Mặt Sẹo, anh quen tác oai tác quái ở thành phố Phán rồi đúng không?”..