Cao Thủ Tu Chân

Chương 936



Chương 936

“Tôi cũng rất muốn lĩnh giáo xem Đế Vương Bất Bại như lời đồn đại có thực sự ‘Bất Bại’ hay không!”

“Róc rách!”

Ông ta vừa dứt lời thì vung chiếc roi trong tay lên, sóng biển đột ngột tách ra, cao gần trăm thước.

Bốn siêu phàm lương phẩm bên cạnh ông ta, cộng thêm bốn siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện lần lượt hội ý, sau đó tám thanh âm xuyên thấu vang vọng bầu trời, nhào về phía Diệp Thiên.

Tám luồng sức mạnh được luyện hóa, lướt qua bầu trời, với những màu sắc khác nhau, trông như thể bầu trời đang nghiền về phía Diệp Thiên.

Diệp Sơn và mấy siêu phàm khác nhìn thấy đối phương vây đánh Diệp Thiên, họ đều cố gắng đứng lên, muốn giúp Diệp Thiên chia sẻ áp lực.

Lúc này, Diệp Thiên đột nhiên rút ra một ngón tay.

“Roẹt!”

Gió từ ngón tay mạnh mẽ quét qua, một khe nước cao mấy chục thước xuất hiện, ngăn cách đám người Diệp Sơn với Diệp Thiên.

Diệp Thiên không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.

“Diệp Lăng Thiên tôi trước giờ đánh nhau chưa bao giờ cần người khác nhúng tay vào!”

“Ai bước qua vạch này đồng nghĩa với việc coi tôi là kẻ địch!”

Diệp Vân Long và những người khác đều sững sờ, họ đều cảm thấy không thể hiểu được, Diệp Thiên lại từ chối sự giúp đỡ của bọn họ sao?

Không chỉ họ, những người còn lại trên bãi biển Nam Hải cũng vô cùng bàng hoàng.

Lẽ nào Diệp Thiên định dựa vào sức của một mình cậu chiến đấu chống lại chín siêu phàm?

Diệp Thiên mặc kệ biểu hiện của những người khác, cậu giẫm chân và hơi nhấc tay lên, một luồng sức mạnh vô hình từ dưới đất bay lên, chống đỡ sức mạnh tổng hợp của tám luồng sức mạnh ở giữa không trung.

“Từ khi đến thủ đô, đã lâu lắm rồi tôi không động thủ với người khác rồi!”

“Hôm nay tôi sẽ chơi với các người!”

Ánh mắt cậu sáng như sao, khóe miệng gợi lên một nụ cười vui tươi, trong đôi mắt dâng lên tinh thần chiến đấu.

Đế Vương Bất Bại đã im hơi lặng tiếng suốt một tháng qua cuối cùng cũng đã tỉnh lại ở bãi biển phía Nam này!

Diệp Thiên chỉ có một mình, đứng ở vị trí đầu ven biển Nam Hải, phía sau lưng cậu là khe nước dài hàng chục thước, ngăn cách cậu với những võ giả còn lại của Hoa Hạ.

Diệp Vân Long, Diệp Sơn và những người khác đứng sau cậu chưa đến mười thước, nhưng không ai bước lên trước, chỉ ngây người ra nhìn Diệp Thiên.

Kể từ khi Diệp Thiên thành danh tới bây giờ, trong bất kỳ trận chiến nào, dù đối mặt với bao nhiêu đối thủ, cậu vẫn luôn một mình đối mặt với kẻ địch. Và lần này, cậu cũng vạch một đường, không người nào dám xông lên trước.

“Anh Thiên!”

Mặc dù Hoa Lộng Ảnh ngạc nhiên và vui mừng trước thân phận thực sự của Diệp Thiên, nhưng lúc này cô ấy lại ngập tràn sự lo lắng.

Mặc dù theo như lời đồn thì Diệp Thiên có giỏi như thế nào, cho dù Diệp Thiên đã giết chết hai người thuộc cảnh giới siêu phàm, nhưng lúc này lại có chín người thuộc cảnh giới siêu phàm ở đây, Diệp Thiên dù có mạnh đến đâu, một thân một mình đối phó với chín người thì cũng rất đáng lo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.