Cao Thủ Tu Chân

Chương 944



Chương 944

Duy chỉ có Hoa Vô Đạo là đứng ngây ra không biết phải làm thế nào.

Người khác không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Thiên nhưng ông ta thì biết rất rõ. Năm mười tuổi Diệp Thiên bị phế bỏ võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, nếu không thì ông ta đã không chạy tới trước mặt câu, nói rằng cậu không đủ tư cách ở bên cạnh Hoa Lộng Ảnh.

Nhưng bây giờ, biểu hiện nghịch thiên khiến mọi người kinh hãi của Diệp Thiên đã khiến cho những nghi ngờ, khinh miệt của ông ta vỡ vụn.

Nhớ tới những lời đã nói với Diệp Thiên trước đó, ông ta cảm thấy run rẩy.

Nếu mà nói đế vương bất bại tung hoành khắp thiên hạ còn không xứng với con gái mình thì trên đời này còn ai xứng nổi đây?

Trong không trung, biển lửa vẫn cháy ngùn ngụt, bốn kẻ siêu phàm lương phẩm đã trở thành lửa cháy cạn, chỉ còn lại duy nhất một mình Gullit.

Ông ta cầm roi xương trong tay, đứng cách Diệp Thiên chưa tới mười mét, đôi mắt nhìn biển lửa đang cháy ngút trời và trở nên đanh lại.

Dù mạnh như ông ta thì cũng không thể phủ nhận đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ngọn lửa đáng sợ như vậy. Sức tàn phá của nó chắc chắn là mạnh nhất trong những loại lửa mà ông ta từng nhìn thấy.

Ông ta có thể khẳng định nếu như vừa rồi bản thân cũng tiếp xúc với ngọn lửa nguy hiểm như bốn kẻ kia thì có lẽ kết cục cũng sẽ vô cùng thê thảm.

“Diệp Lăng Thiên, không hổ danh là cao thủ thiên tài số một trong lịch sử của Hoa Hạ. Thú vị lắm!”

Ông ta nhếch miệng cười, biểu cảm vô cùng âm u.

Mặc dù Diệp Thiên nắm giữ lửa khiến ông ta kiêng dè nhưng không tới mức khiến ông ta sợ hãi.

“Tám kẻ phế vật tôi đã giải quyết rồi. Giờ đến lượt ông!”

Diệp Thiên xoay tay, ngọn lửa ngập trời đột nhiên biến mất.

Mặc dù Phệ Thiên Long Diệm của cậu có lực tàn pháp cực mạnh nhưng cũng có cả lợi và hại .

Một khi thi triển Phệ Thiên Long Diệm có thể đốt cháy tất cả, gặp khí là bùng lên với phạm vi lớn nhưng tốc độ lại hạn chế.

Vừa rồi bốn kẻ siêu phàm lương phẩm bị Phệ Thiên Long Diệm của cậu xâm nhập vào cơ thể là vì bọn họ thi triển Phục Long Trận nên ngọn lửa cháy lan theo đường đi của trận pháp mới có thể khiến bọn họ bị tấn công hoàn toàn bằng lửa.

Năm xưa, Tiêu Ngọc Hoàng cũng vì thi triển Vô Cực Vân Thủ nên mói bị Phệ Thiên Long Diệm gây bị thương.

Nhưng nếu dùng chiêu này để đối phó với Gullit thì có lẽ không thể tấn công được ông ta.

Thấy Diệp Thiên dập lửa, ánh mắt Gullit đã không còn kiêng dè nhiều nữa. Roi xương trong tay của ông ta vang lên tiếng vun vút khiến gió xung quanh nổi lên cuồn cuộn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có thể khiến viện trọng tài chúng tôi chịu thiệt thì đúng là cậu có bản lĩnh. Xem ra tôi phải đích thân giải quyết cậu rồi!”

“Vụt!”

Vừa dứt lời thì xương roi được vung lên.

Một luồng sức mạnh từ trong không gian dội xuống khiến cả bãi cát rung chuyển.

Mặt biển nứt ra, dâng cao hàng mét và ập tới hàng trăm mét.

Những người có mặt đều thất sắc và tỏ ra sợ hãi.

Một chiêu mà khiến mặt nước xô ra hàng trăm mét, đây là sức mạnh cỡ nào chứ?

“Siêu phàm thượng phẩm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.