Cao Thủ Tu Chân

Chương 960



Chương 960

Hai người im lặng hồi lâu, ông cụ nhà Âu Dương đứng gần đó bỗng bước tới, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên.

“Cảm ơn đế vương đã bảo vệ nhà Âu Dương. Đại ân đại đức cả đời này chúng tôi sẽ không quên!”

Âu Dương Trường Không vừa dứt lời thì Tư Đồ Ngạo, Hoa Vinh Niên cũng đồng loạt bước lên cúi người trước Diệp Thiên.

“Cảm ơn đế vương!”

Ngoài ba nhà ra thì những người khác cũng hành lễ với Diệp Thiên. Phía nhà họ Diệp thì trở nên im lặng.

Diệp Sơn và Diệp Vân Long vẫn chưa hoàn hồn khi biết thân phận khủng khiếp của Diệp Thiên.

Ban đầu, khi Diệp Thiên theo Thi Tú Vân về nhà thì bọn họ biết Diệp Thiên vẫn chưa chết nên vui mừng, thậm chí Diệp Sơn còn chủ động cúi đầu xin lỗi Diệp Thiên.

Nhưng tất cả chỉ là vì họ cảm thấy có lỗi với những gì đã làm với cậu, cảm thấy áy náy với Diệp Thiên chứ không ai cảm thấy Diệp Thiên có thể nhận được sự coi trọng nhiều hơn từ nhà họ Diệp khi đã mất đi võ mạch.

Bọn họ muốn Diệp Thiên quay lại là vì muốn cậu nhận tổ quy tông, cho Diệp Thiên một gia đình.

Nhưng bây giờ, trận chiến kinh thiên của Diệp Thiên với thân phận Diệp Lăng Thiên – đế vương bất bại đã khiến cho nhà họ Diệp, thậm chí là bốn gia tộc của thủ đô cảm thấy run sợ giống như sự tưởng tượng của bọn họ đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Diệp Thiên khẽ xua tay với ba nhà: “Không cần cảm ơn đâu, ý của tôi cũng không phải là giúp bốn nhà, chẳng qua là tôi không quen nhìn thấy đám ngoại bang lộng hành ở trong Hoa Hạ, coi thường Hoa Hạ không có người giỏi mà thôi!”

Đối với cậu, ngoài Diệp Tinh, Hoa Lộng ảnh mà cậu quan tâm ra thì sự sống chết của những người khác thuộc bốn nhà như thế nào không liên quan gì tới cậu.

Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Vân Long.

“Diệp Vân Long, năm xưa tôi bị giáng tội gây họa cho nhà họ Diệp, bị phế bỏ võ mạch, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, có khi nào ông nghĩ tới một ngày như hôm nay?”

“Nói ra thì tôi phải thật sự cảm ơn ông. Nếu không có ông phế bỏ võ mạch của tôi thì có khi tôi không thể nào đạt tới trình độ như hiện tại, sở hữu sức mạnh như hiện tại đâu!”

Đôi mắt cậu lấp lánh, giọng nói lẫm liệt.

“Chín năm trước ông vứt tôi vào vùng núi hoang. Tôi từng nói sau này sẽ đứng ở vị trí cao hơn cả nhà họ Diệp, có thể lúc đó ông thấy khinh thường tôi. Giờ thì sao? Ông cảm thấy thú vị không?”

Những người đứng xung quanh nghe Diệp Thiên nói vậy chợt bừng tỉnh.

Hóa ra đế vương bất bại số một Hoa Hạ lại là người nhà họ Diệp. Mà dường như chín năm trước Diệp Vân Long còn tức phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên nữa.

Lẽ nào Diệp Thiên dựa vào cơ thể không hề có võ mạch của mình từng bước từng bước đạt tới trình độ của hiện tại sao?

Tất cả đều nín thở, cảm thấy không thể tin được. Võ mạch chính là nền tảng của việc luyện võ. Từ xưa tới này, mỗi một cao thủ muốn thành công đều phải có võ mạch. Người mất đi võ mạch thì đồng nghĩa với kẻ bỏ đi. Điều này ai cũng biết.

Vậy mà Diệp Thiên mất đi võ mạch lại vẫn có thể mạnh tới mức này. Đây còn không gọi là yêu nghiệt thì cái gì mới là yêu nghiệt đây?

Diệp Thiên nhìn Diệp Sơn và Diệp Vân Long với vẻ lạnh lùng rồi để lộ nụ cười.

“Năm đó, các người nói tôi là mối họa của nhà họ Diệp, sẽ mang đến họa tuyệt diệt cho cả nhà, giờ cả bốn nhà đứng trước tình huống bị tiêu diệt thì lại là tôi ra tay giúp các người giải quyết phiền phức. Tôi thật sự không hiểu đây có phải là một sự chế nhạo hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.