Chương 966
Diệp Thiên chưa nghe xong đã xua tay: “Tôi không biết Thông Thiên Kính mạnh thế nào, cũng không có hứng biết. Nhưng tôi có thể khẳng định tôi không cần nó. Diệp Lăng Thiên tôi đầu đội trời, chân đạp đất, tung hoành trên đời này, chỉ dựa vào hai tay mình, chưa bao giờ nhờ vào vũ khí hỗ trợ gì, không sử dụng bất kỳ pháp bảo, thần vật gì. Dựa vào vũ khí, pháp bảo không phải võ đạo của tôi”.
Cậu vừa dứt lời thì đột nhiên quát khẽ, lòng bàn tay nắm lấy khoảng không.
“Lăng Uyên Thần Kiếm”.
Lăng Uyên Thần Kiếm như nhận được chỉ dẫn nào đó, tự động đi tới, được Diệp Thiên nắm trong tay.
Hai ngón tay Diệp Thiên cầm thanh kiếm, sau đó bất chợt chém một nhát vào mặt biển.
“Ầm”.
Phía trước, mặt biển rộng 200 mét, ngay lập tức bị tách ra ở giữa, như rãnh trời.
Một nhát kiếm dài 200 mét chia đôi mặt biển.
Mọi người ai ai cũng bàng hoàng, đây chỉ là Diệp Thiên tùy tiện chém một nhát, nếu Diệp Thiên dùng hết sức, dùng trong lúc đối đấu với kẻ địch, vậy thì có sức công phá sẽ đáng sợ thế nào chứ?
Diệp Thiên chém một nhát, rồi không có hành động gì nữa, cậu thu kiếm, chắp tay, xoay đầu nhìn về phía những người thế hệ trẻ có mặt ở đây, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Lí Thanh Du.
“Lí Thanh Du, trong rất nhiều cao thủ thế hệ trẻ của Hoa Hạ, cậu là người dùng kiếm giỏi nhất, kiếm điển mà cậu tu luyện mặc dù không phải là bí kíp kiếm đạo đẳng cấp nhất Hoa Hạ, nhưng cũng coi như là tinh túy kỹ thuật dùng kiếm do nhiều đời tiền bối của phái Hồ Ngọc Nguyệt tích lũy. Với độ tuổi hiện tại mà cậu đã tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tông Thông Minh, thì có thể coi là nhân vật thiên tài hàng đầu trong phái Hồ Ngọc Nguyệt”.
Cậu rút bằng một tay, để ngửa Lăng Uyên Thần Kiếm trước mặt Lí Thanh Du.
“Thanh Lăng Uyên Thần Kiếm này giao cho cậu, nó sẽ không làm trái mong muốn của tôi, sau này cậu chính là chủ nhân của nó. Cậu là kiếm thủ thiên tài hàng đầu của Hoa Hạ, nhận cậu làm chủ nhân cũng không coi là làm mất danh tiếng của Lăng Uyên Thần Kiếm”.
Đôi mắt Lí Thanh Du run rẩy dữ dội, vẻ mặt khó xử, cứ đứng tại chỗ ngơ ngẩn như thế, những người khác thì ai cũng sợ hãi hết sức.
Phải biết là Lăng Uyên Thần Kiếm và Thông Thiên Kính là thần vật hiếm có, Diệp Thiên lại lần lượt tặng cho người khác cứ như buôn rau.
“Coi thần vật không là gì, e là cũng chỉ có Diệp Lăng Thiên mới có tự tin thế này nhỉ?”.
Mắt Kỷ Nhược Yên khẽ khàng lay động như làn sóng thu, nhớ lại nhiều lần mình và Diệp Thiên lỡ nhau, nỗi ân hận trong lòng lại trào dâng.
“Đã bước vào võ đạo thì phải có một trái tim của người mạnh, cậu không dám nhận ư?”.
Diệp Thiên nhìn chăm chú Lí Thanh Du, giọng nói lạnh nhạt.
Lí Thanh Du hơi ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, bàn tay ngọc ngà nắm lấy chuôi kiếm.
Lăng Uyên Thần Kiếm – vật trước đây cô ta không thể di chuyển chút nào được cô ta nhẹ nhàng nắm trong tay, một tia sáng thần thánh chiếu thẳng đến chân trời, cô ta có thể cảm nhận được sức mạnh bản thân thoáng cái thay đổi mạnh về chất, có vẻ như đã bước vào một vùng trời mới.
Cô ta thu kiếm lùi lại, chắp tay hành lễ với Diệp Thiên, cúi rạp xuống đất.
“Cảm ơn Đế Vương tặng kiếm, Thanh Du chắc chắn sẽ không làm hỏng danh tiếng của Lăng Uyên Thần Kiếm”.
Diệp Thiên cười khẽ gật đầu, vòng qua Lí Thanh Du, cuối cùng nhìn về phía Diệp Tinh.