Trong lòng Ngô Quảng Phú thầm lắc đầu ngăn, anh ta vốn hi vọng Diệp Thiên rời khỏi đây trước, cho dù bản thân anh ta có bị sao thật, thì ít nhất Tập đoàn Thiên Phong vẫn ở trong tay Diệp Thiên, sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn, chỉ cần việc Diệp Thiên là sếp đứng sau anh ta không bị bại lộ, thì Từ Uyên Đình nhất thời sẽ chưa thể tìm ra và làm khó Diệp Thiên.
Nhưng bây giờ Diệp Thiên chủ động đứng ra, một khi bị Từ Uyên Đình chú ý, cho dù là anh ta hay Diệp Thiên thì hôm nay đều khó mà thoát ra khỏi sơn trang Hồng Diệp được!
Sắc mặt Từ Uyên Đình mang vẻ thắc mắc, anh ta vô cùng hiếu kỳ vì sao đang trong tình thế cận kề cái chết rồi lại có một thiếu niên đột nhiên đứng ra, hơn nữa khẩu khí còn không hề nhỏ.
Còn Hồng Phi, ánh mắt hơi lóe lên, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tu vi của hắn lúc này đúng là đang ở cấp đỉnh cao võ sư, hắn không hiểu nổi một thiếu niên nhìn chỉ khoảng 17, 18 tuổi sao chỉ dùng một câu đã vạch trần được cấp độ tu vi của hắn?
Diệp Thiên từ từ đi tới, đứng bên cạnh Ngô Quảng Phú, vỗ nhẹ vào vai anh ta.
“Ngô Quảng Phú nói rất đúng, làm việc dưới chướng Diệp Thiên tôi thì phải có khí phách như vậy!”.
“Đối diện với kẻ địch có thể thua, nhưng không được đầu hàng, đây chính là tôn chỉ làm việc của Diệp Thiên tôi!”.
Diệp Thiên nói giọng rất lãnh đạm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Phi đang vô cùng khí thế.
“Với lại, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có người thắng được tôi!”.
Ngô Quảng Phú không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta không biết vì sao trong tỉnh thế cấp bách như lúc này, Diệp Thiên lại có thể nói với anh ta những lời không liên quan như thế.
“Cậu thanh niên, cậu là ai?”.
Hai mắt Hồng Phi hơi nheo lại, nhìn về phía Diệp Thiên: “Cậu biết đỉnh cao võ sư, xem ra cậu hình như có hiểu về các cấp độ tu vi trong giới võ thuật, hay là cậu cũng là người luyện võ cổ truyền?”.
Tuy Hồng Phi đang hỏi Diệp Thiên, nhưng giọng nói vô cùng chắc nịch, như thể Diệp Thiên buộc phải trả lời câu hỏi này vậy.
Còn Từ Uyên Đình, lại lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát, cảm thấy tò mò về thân phận của Diệp Thiên.
Nghe thấy giọng điệu của Diệp Thiên, địa vị hình như còn đứng trên cả Ngô Quảng Phú, Ngô Quảng Phú chỉ coi như cấp dưới của Diệp Thiên, nhưng anh ta lại chưa bao giờ biết chuyện này.
“Hỏi tôi là ai à? Anh còn chưa đủ tư cách!”.
Sắc mặt Diệp Thiên lạnh lùng, cách nói chuyện lại càng không chút khách sáo, căn bản không coi Hồng Phi ra gì.
Cậu vừa nói dứt, mặt của Ngô Quảng Phú, A Hổ đều biến sắc rõ rệt.
Hồng Phi là người từng đánh thắng vô số người luyện võ cổ truyền ở các võ đường ở tỉnh Xuyên, thực lực vô cùng khủng khiếp, cho dù là súng cũng không thể uy hiếp được hắn, và trước đó Ngô Quảng Phú bị hắn uy hiếp cũng không dám ăn nói với hắn như vậy.
Còn Diệp Thiên lúc này, lại khinh bỉ Hồng Phi ra mặt, điều này không khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết.
Phi đao ở trong tay Hồng Phi lẽ nào lại là đồ chơi à?
“Cậu muốn chết?”.
Sắc mặt Hồng Phi trở nên dữ tợn, Diệp Thiên đã sỉ nhục hắn hai lần, trong từng câu nói không có chút gì tôn trọng hắn cả.
Sau khi hắn tự tu luyện được nội công, thành công trong võ thuật và quay về tỉnh Xuyên, hắn đi đến đâu đều đánh bại toàn bộ người ờ trong các võ đường, ai cũng đều kính nể hắn và sau khi sáng lập ra Tịch Lịch Đường tiếng tăm lẫy lừng, hắn được mọi người ờ khắp nơi ngưỡng mộ, tôn sùng, đến ngay là một ông lớn như Từ Uyên Đình cũng phải nịnh nọt lấy lòng để hắn xuống núi, từ bao giờ lại đến lượt một thằng trẻ ranh như Diệp Thiên này coi thường?
Diệp Thiên có thể nói ra được thuật ngữ trong giới võ thuật như ‘đỉnh cao võ sư’, khiến hắn hơi e dè về thân phận của Diệp Thiên, nhưng hắn không có chút sợ hãi, cho dù phía sau Diệp Thiên có cao thủ mạnh thật sự đi nữa, chẳng nhẽ hắn lại không có sư phụ giúp đỡ hắn sao?
Nhưng Diệp Thiên nói năng khinh thường, ăn nói xúc phạm hắn, điều này khiến hắn không thể nhịn được, cho dù không giết Diệp Thiên thì hắn ít nhất cũng phải làm Diệp Thiên bị thương nặng, coi như một bài học.
Chỉ thấy cánh tay hắn dang ra, một cú đấm chĩa tới, cú đấm này không biết mạnh gấp bao nhiêu lần so với cú vừa rồi của A Hổ, một cú đấm chĩa ra, chỉ nghe thấy tiếng luồng gió vút lên trong phòng họp, một luồng khí cực mạnh đang chĩa thẳng về phía Diệp Thiên.
Cú đấm này đủ để đánh cho gân cốt Diệp Thiên gãy vụn, có vào viện cũng phải nằm ở đó nửa năm là ít.
Khoành khắc sức mạnh khủng khiếp của Hồng Phi phát ra, tất cả mọi người đều như nín thở, không nói nồi lời nào.
Ngô Quảng Phú hốt hoảng, chỉ muốn xông lên đỡ cú đấm này cho Diệp Thiên, tính mạng của anh ta có thể kết thúc ở đây, nhưng Diệp Thiên là ân nhân của anh ta, anh ta không muốn nhìn thấy Diệp Thiên bị người ta giết ngay trước mặt anh ta.
Nhưng cú đấm này của Hồng Phi nhanh như chớp, anh ta còn chưa kịp động đậy thỉ nắm đấm đã đến trước ngực Diệp Thiên rôi.
Khi tất cả mọi người ở trong phòng họp đều tưởng Diệp Thiên sẽ bị Hồng Phi đấm bay, thì Diệp Thiên cuối cùng cũng nhúc nhích, cậu từ từ giơ tay phải lên, chìa một ngón tay ra, rồi điểm nhẹ một cái về phía trước.
“Bụp!”.
Chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhẹ, dường như là âm thanh của một thứ gì đó bị chọc thủng, cú đấm khủng khiếp phía trước Diệp Thiên đột nhiên biến mất không dấu vết.
Hai mắt Hồng Phi trố ra, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hãi và khó tin, biểu cảm hoàn toàn đông cứng lại, cơ thể ngã ngửa ra phía sau và rơi mạnh xuống đất, giữa hai hàng lông mày của hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng đầu ngón tay.
Khoành khắc hắn chết, hắn còn không biết vì sao hắn lại chết.
Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều đứng hình, không kịp phản ứng gì.
Một Hồng Phi không ai địch nổi, một cao thủ võ cổ truyền uy danh lẫy lừng, sao đột nhiên lại ngã xuống thế kia?
Từ Uyên Đình luôn dửng dưng từ đầu, thì lúc này cuối cùng mặt đã biến sắc rõ rệt, bàn tay run run, chiếc vòng tay bằng bạc nạm kim cương trị giá hàng triệu tệ trên tay rơi xuống đất, nhưng anh ta như thể không nhìn thấy, chỉ trơ mắt nhìn về phía trước.
Bốn tên côn đồ bên cạnh anh ta cũng sững sờ, không biết nên làm thế nào.
Hồng Phi là chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng trong chuyến đi này, trong mắt bọn chúng, Hồng Phi chính là một người vô địch, nhưng bây giờ một huyền thoại vô địch khắp tỉnh Xuyên, chưa bao giờ thua cuộc trong hàng trăm võ đường ở tỉnh Xuyên lại ngã gục ngay tại trận.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tà cậu?”.