Cao Thủ Tu Chân

Chương 996



Chương 996

Hoàng Cẩm Dư và cô gái ở bên cạnh đều không hiểu ra sao, vô cùng tò mò.

“Haizz, đúng là chán, hay là tôi gọi điện cho nhóm Ngô Lễ Phương đến đây chơi vậy”.

Tề Văn Long thở dài, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra thì đột nhiên một làn gió thổi đến, lướt qua bên cạnh cậu ta.

Lí Phong và Vương Triều Hải cũng hết sức ngạc nhiên, chỉ thấy Tiếu Văn Nguyệt sải bước đi tới, xông vào giữa bọn họ, đến đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Anh đến thủ đô từ lúc nào, sao lại không nói cho tôi?”.

Cô ta cười rạng rỡ, giống như hoa tươi nở rộ, giọng nói dịu dàng.

Hơn nữa, cô ta hơi khom lưng, gần như dán sát vào mặt Diệp Thiên, tư thế cực kì thân thiết.

“Đừng tới gần như vậy!”.

Diệp Thiên không vui liếc nhìn cô ta, ấn tay vào trán cô ta nhẹ nhàng đẩy ra.

“Ngồi đi!”.

Diệp Thiên chìa tay, cô hoa khôi nổi tiếng lạnh lùng Tiếu Văn Nguyệt lại giống như đứa bé vâng lời, lập tức kéo một chiếc ghế ra, ngồi sát bên Diệp Thiên.

Ba người Tề Văn Long, Vương Triều Hải, Lí Phong lập tức ngơ ngẩn, tràn đầy kinh ngạc.

Hoàng Cẩm Dư ở không xa nhìn thấy cảnh này lập tức ngây ra như phỗng.

Qua một lúc lâu, cậu ta mới hoàn hồn, siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trong mắt dâng lên sự phẫn nộ.

Ánh mắt Hoàng Cẩm Dư không ngừng thay đổi, toàn thân run nhẹ vì quá mức tức giận.

Cậu ta đang học năm hai, cùng khoa Tài Chính với Tiếu Văn Nguyệt. Vào lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt ở bữa tiệc chào đón sinh viên mới, cậu ta đã bị vẻ đẹp và khí chất của đối phương chinh phục, đặc biệt là vẻ cao ngạo hờ hững với người khác càng khiến cậu ta mê đắm.

Hoàng Cẩm Dư đã thầm thề trong lòng là nhất định phải có được Tiếu Văn Nguyệt, nhưng cậu ta đã tốn gần một tháng, dùng thân phận đàn anh khóa trên để quan tâm ân cần Tiếu Văn Nguyệt, đồng thời vẫn giữ khoảng cách, thỉnh thoảng thể hiện bản thân một chút, mong là có thể khiến đối phương chú ý.

Nhưng dù cậu ta thể hiện xuất sắc thế nào, dù cạnh cậu ta có ong bướm vây quanh cỡ gì thì Tiếu Văn Nguyệt vẫn thờ ơ với cậu ta, chưa từng thân thiết, ngay cả ăn cơm riêng chỉ có hai người cũng chưa từng.

Hoàng Cẩm Dư vẫn luôn cho rằng đây là tính cách bẩm sinh của Tiếu Văn Nguyệt, cậu ta càng thêm cố gắng. Nhưng hiện giờ, biểu hiện của Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn toàn đánh nát ý nghĩ này trong đầu cậu ta.

Tiếu Văn Nguyệt lại chủ động chạy tới trước mặt một thanh niên. Hơn nữa thanh niên kia còn giơ tay sờ lên trán Tiếu Văn Nguyệt mà cô ta lại chẳng hề thấy phản cảm, biểu cảm còn e thẹn vui vẻ.

Không chỉ thế, thanh niên chỉ tùy ý vung tay là cô ta đã như người vợ nhỏ, kéo cái ghế sang để ngồi xuống cạnh người ta. Trường hợp này đã làm ngọn lửa ghen tỵ nhen nhóm lên trong lòng cậu ta.

Hóa ra Tiếu Văn Nguyệt này không phải có tính cách lạnh lùng mà chỉ là tùy người thôi. Nhưng Hoàng Cẩm Dư lại không hiểu, cậu ta không cam lòng, tên thanh niên ngoài cái đẹp mã thì tất cả đều bình thường, vì sao có thể khiến một hoa khôi đại học như Tiếu Văn Nguyệt ỷ lại như thế?

Mà cô gái tên “Phiêu Nhứ” bên cạnh cũng trợn to mắt đẹp, nét mặt khó mà tin nổi.

Người chị em thân thiết mới quen được một tháng của cô ta luôn thờ ơ với cánh đàn ông, chưa từng tiếp xúc mà lúc này lại có thái độ khác thường, như biến thành một thiếu nữ thẹn thùng khiến cô ta cũng được mở mang tầm mắt.

“Vô liêm sỉ!”

Hoàng Cẩm Dư ném mạnh gậy vào trong túi đựng, sau đó nháy mắt với cô gái kế bên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.