[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 1 - Chương 129: Bị úp



Từ chổ khuất ở khu WC lên tới chổ bàn đám bạn tôi đang ngồi là khá xa, tầm 30m, ngặt nổi là chổ này lại khá tối, nằm khuất sau hàng cây lớn nữa nên từ bàn thằng A không thể nhìn thấy tôi được. Kiểu này chỉ có nước chống trả lại mà thôi.

Bên phe thằng Hiếu tằm hơn chục thằng tay lăm lăm mã tấu với bóng đèn dài. Thứ bóng đèn này sát thương nhẹ thôi, dù có đâm tôi thì không đến mức gục ngã được. Nhưng mà điều tôi lo lắng là lưu huỳnh trong bóng đèn dính vào vết thương sẽ làm cho vết thương chảy máu không ngừng, cái này mới nguy hiểm thôi.

Không còn đường lui tôi đành cắn răng lao lên mà chiến đấu thôi. Thực ra không phải là không có vũ khí, tôi lúc nào cũng lận lưng con dao găm chuyên đi phượt ý. Nhưng con này chỉ dài hơn gang tay thì choảng sao lại trước mấy cây mã dài cả thước kia được.

Tay rút con dao ra khỏi bao, cầm thủ chắc trong tay phải, tôi bắt đầu cuộc chơi.

Lao tới trước, tôi nhảy lên đạp vào ngực 1 thằng trước khi nó vung mã lên chém tôi. Tuy đạp được nó văng ra nhưng tôi lại ăn hết hai cái bóng đèn vào đầu. Mùi lưu huỳnh xông lên tận mũi.

Những thằng khác lao tới, tôi chỉ vừa lui vừa thủ mà tôi, tay vung con dao ra hăm dọa. Nhưng dao nhỏ vậy ăn thua gì với bọn chúng, tôi ăn liền 1 mã vào bả vai, liền sao đó là hai ba cái bóng đèn đập vào vị trí vết thương ấy.

Vết chém nông thôi, nhưng có lưu huỳnh nên máu cứ tuôn ra như suối, không dừng lại được. Tôi đành cắn răng chống trả lại, tìm đường máu mà rút lui.

Cúi người xuống lia dao nhanh đâm vào mu bàn chân 1 thằng khiến nó khụyu xuống, sẵn trớn tôi lên gối vào mặt nó luôn. Nó ngã vật ra, tay buông cây mã ra đất.

Thấy vậy, tôi đổi dao sang tay trái, vội nhặt cây mã lên cầm cự. Có hàng trong tay, niềm tin tốt hơn cả, ít ra thì mạng sống có thể được bảo toàn rồi.

Mã thì tốt hơn dao, về chiều dài lẫn độ sắc bén, tôi lia cây mã chém loạn xạ về đám đó, chúng chỉ biết lui lại mà né tránh. Cũng phải thôi ngu dại gì mà đưa đầu cho tôi chém cơ chứ.

Chớp thời cơ, tôi chém dạt đám đông đó ra, ít ra lấy máu cũng được vài thằng với vết thương ở ngực, ở tay, thậm chí có đứa đưa đầu ra đỡ nữa. Nhưng bù lại tôi cũng bấy nhầy khi hàng chục cái bóng đèn găm vào người. Tụi nó vừa đập bể đèn là rút về đâm vào người tôi luôn.

Thứ thủy tinh này sắc thì thôi rồi, phần cơ thể nào có quần áo che chở thì đỡ, chứ không thì găm toàn miểng vào da thịt mà thôi.

Vừa tiến vừa gượng người chống đỡ lại đám đó, sức tôi dường như muốn gục ngã mất, trong đầu chỉ còn hiện lên hình ảnh em, cô gái lặng im lạnh lùng luôn ngự trị trong tâm trí tôi.

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lấy đâu sức lực để mà lui ra tới tận bàn thằng A nữa. Thấy tôi bị truy đuổi, thằng A vội cầm mấy cái ly kem với ly nước trên bàn mà ném về phía bọn chúng để cản bước. Thấy không thấm, thằng A cầm ghế chạy tới phang tới tấp vào đầu từng thằng. May cho nó là tôi đã hưởng toàn bộ số bóng đèn rồi, cướp được thêm 1 cây mã, giờ trong đám kia chỉ còn có 1 cây mà thôi, nên cũng không lo cho thằng A lắm.

Nhưng may mắn là mấy nhỏ hét lên kêu cứu, mấy thằng bảo vệ của quán chạy vào hỗ trợ tóm gọn bọn chúng.

Còn tôi thì... vừa lếch tới bàn là tôi đổ gục, tay vẫn còn cầm chắc cây mã, còn mình mẩy thì toàn máu và máu mà thôi.

Trước khi thiếp đi vì mệt mỏi, tôi vẫn nghe thấy tiếng em gọi tôi, rồi em khóc... à không rất nhiều tiếng khóc vang lên, chắc là của mấy nhỏ đang lo lắng cho tôi. Lòng tôi lâng lâng, mê man rồi chuyển sang hôn mê sâu, chẳng lẻ số tôi đến đây là hết hay sao?

Không? Không thể chết 1 cách dễ dàng như vậy được, tôi vẫn còn chưa kịp nói lời yêu em cơ mà...

Nhưng có vẻ số tôi vẫn chưa hết, mở mắt ra, đập vào mắt tôi là 1 màu trắng xóa của căn phòng trong BV.

Thấy hai tay đau nhức, 1 tay thì gắn ống truyền nước đau thì phải rồi, nhưng tay kia thì... là em, em đang gối đầu lên tay tôi ngủ ngon lành. Không nỡ đánh thức em dậy, tôi mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi nằm đây bao lâu rồi nhỉ?

Em khẽ cựa mình rồi thức dậy, vừa mở mắt ra nhìn thấy tôi đã tỉnh, em cuống cuồng hỏi ngay

_Ơ N tỉnh rồi à, để mình đi gọi bác sĩ -em vội vả chạy ra khỏi phòng

Lát sao thì ông bác sĩ béo béo lùn lùn vào khám cho tôi, rồi ghi đơn thuốc gì gì đó cho nhỏ, sau đó rời đi bỏ lại nhỏ y tá xinh xinh thay băng cho tôi.

_Gáng chịu đau nhé chàng trai -nhỏ y tá nói, nhỏ này chắc là y tá thực tập quá, nhìn khá là trẻ, chắc tầm 20 thôi.

Nhỏ thay băng đau thôi rồi luôn nhé, sức thuốc rát bỏ mẹ luôn vậy @@ nhưng mà gáng chịu đựng lấy chút sĩ diện cho bản thân mà không kêu la lên dù chỉ 1 tiếng, ai ngờ bị tạt 1 gáo nước lạnh

_Đau thì la lên, sĩ diện hảo -nhỏ y tá cười, má lún đồng tiền nhìn xinh ghê.

MThư nghe vậy cũng phì cười, dáng em lúc này tiều tụy lắm, mắt đỏ hoe, mặt thì phờ phạc ra hẵn.

Thay băng xong nhỏ y tá ra, không quên quay lại nháy mắt với tôi nữa, chẳng lẽ may mốt tôi định cư trong đây luôn hay sao đây ta @@

_N đói chưa, để mình mua cháo cho N nhé -em cất tiếng

Tôi gật đầu, lúc này cổ khô quá nói chuyện không nổi mất rồi. Tầm 10p thì thằng A vào kể chuyện trong 1 ngày tôi nằm viện đã diễn ra như thế nào.

Đám đánh tôi thì bị bắt đập cho 1 trận tơi bời, xong rồi aM tóm cổ về đồn hết, tạm giam chúng chờ ngày xét xử về tội cố ý gây thương tích và gây rối trật tự công cộng.

Còn về phần thằng Hiếu thì nó trốn liền ngay lúc đó, a2 và mấy anh khác truy lùng mãi mà vẫn chưa tìm được nó. Nhà nó thì phá sản mất rồi, bố mẹ nó nghe đâu đã về quê sinh sống. Nhưng mà bóng dáng thằng Hiếu thì mất tăm, không thấy xuất hiện nữa, dù aM đã cho truy nã nó với tội danh chủ mưu vụ án.

Giờ thì nó chỉ có nước trốn chui trốn nhũi mà thôi, lú đầu lộ diện là sẽ bị cả hai giới hắc bạch tóm cổ.

Nhưng với cái tính cáo già gian manh của nó, thêm vào đó là việc tôi đã ép nhà nó đến mức phá sản, có lẽ nó không lấy mạng tôi thì nó không vừa lòng.

Nó vẫn sẽ tìm tôi, tôi chắc chắn là vậy, vì giữa hai đứa tôi vẫn còn nhiều chuyện để giải quyết mà, nợ mới nợ cũ rồi có 1 ngày tôi sẽ trả tất cả cho nó thôi.

Chó cùng bứt giậu, bị dồn đến đường cùng thì nó sẽ cố sức mà quay lại cắn thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.