[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 173: Huyết chiến



Nhét cái máy ghi âm 1 cách cẩn thận vào túi quần, đồng thời lấy cây baton ra nhét túi luôn, đề phòng ấy mà.

Dừng chân trước mặt hai thằng cờ hó kia, tôi nhìn thẳng mắt nó, miệng khẽ cười khinh bỉ

_Tao nghe nói mày kiếm tao hả -thằng Khang hỏi, tay cầm cây tuýp đặt trên vai.

_Ờ tao cứ tưởng mày trốn khỏi cái đất BT này luôn rồi chứ -tôi cười đểu.

_Đâu dễ dàng vậy, mày kiếm tao thì tao phải theo hầu thôi -nó cũng cười.

_Vậy theo tao, chứ ở đây tay mắt nhiều quá không thích hợp để giải quyết vấn đề đâu -tôi nói, không chắc là nó chịu theo tôi không, hay là nó chiến tại đây luôn, nhưng mà ở giữa đường thì gây chú ý quá.

Thực chất tôi muốn kéo dài thời gian để các ae khác đến ứng cứu kịp thời, chứ hiện tại bên tôi chỉ có 10 ae tay không tấc sắt, còn tôi với thằng A thì hay cây baton mà thôi. Còn đối phương thì gần 2 chục thằng, tay lăm lăm tuýp sắt với mã tấu sáng loáng, như vậy thì làm sao mà chống lại đây @@

_Được thôi, mày thích thì tao chiều, nhưng tụi tao không có đủ kiên nhẫn với mày đâu -nó nhìn tôi nói.

_Vậy theo tao -tôi nói rồi quay lại cổng trường lấy xe.

Đám ae thì vẫn đứng đó nhìn theo tôi.

_Tụi bây theo không, mà thôi về trước đi -tôi nói với cả đám.

_Mày nói gì vậy N, mày nghĩ sao mà kêu bọn tao về? -thằng K nói.

_Đi thì đi hết, đéo bỏ thằng nào.

_Vậy thì đi -tôi nói, rồi kéo cả đám hướng ra khu đô thị mới đang xây.

Khu này vắng vẻ, là công trường mà, có nhiều lô đất còn bỏ hoang, cỏ cây mọc um tùm, thích hợp lắm đây. Tôi chở thằng A, cho nó dt gọi a2 và thằng Đ báo địa điểm, cũng yên tâm rồi.

Dừng xe lại bên 1 đống gỗ lớn, loại dùng làm cũi đốt lò ấy. Đám bạn tôi thì tắp xe vào phía sau lưng tôi luôn, bước xuống xe tìm cho mình 1 khúc cây làm vũ khí tạm.

Phe thằng Khang cũng chạy trờ tới, dừng lại trước mặt tôi tầm 20m rồi từng thằng bước theo chân thằng Khang, thằng Khương đến trước mặt bọn tôi.

_Sao? Hôm qua mày đánh tao dữ lắm mà? Sao giờ co cụm lại vậy? -thằng Khang kênh mặt lên nhìn tôi thách thức, mặt nó vẫn sưng lên ấy chứ, giờ kênh lên làm mấy chỗ sưng căng phồng ra đỏ ửng lên.

_Đánh mày nhiêu đó chưa đủ với tội của mày đâu -tôi nói.

_Thế hả? Tội của tao à? May cho mày là tụi tao bị bất ngờ thôi, chứ không thì mày chết mẹ với bọn tao hôm qua rồi -nó đanh giọng lại.

_Vậy sao? Mày nghĩ tao để cho mày làm bậy với nhỏ Ngọc à, đừng có mơ tưởng nữa Khang à -tôi cười đểu.

_Hừ chẳng qua mày may mắn thôi con chó à, chứ đám lính của mày còn lâu mới theo dõi tao được.

_Thế à? Nhưng dù sao thì mày cũng thua tao thôi, haha -tôi cười.

_Thua mày à! Đúng là tao thua vì tao chưa thịt được con Ngọc! Nhưng ít ra cũng làm cho mày với con Thư chia tay thôi hahaha -nó cười vang, thằng Khương bên cạnh cũng nhìn tôi khẽ cười.

_Ừ thì chia tay đấy, nhưng mày cũng đâu thể làm cho Thư quen với mày -tôi nhìn sang thằng Khương.

_Chưa biết được đâu con chó à! Hôm nay mày chết thì con Thư về tay tao thôi, à cả con Ngọc, kể cả con Thy em gái mày nữa kìa -nó nhìn tôi thách thức.

_Vậy hả? Nếu mày làm được -tôi nóng máu.

_Để coi hôm nay mày làm sao thoát, cả đám bạn chó chết của mày nữa -thằng Khang nói lớn tiếng.

_Thử xem sao -tôi thách thức.

Ngay lập tức nó vung tuýp đánh tôi, nhưng động tác còn chậm chạp lắm. Tôi nhanh hơn nó, né người sang 1 bên, chân đá vào ngực nó, còn tay thì rút vội cây baton bật ra ngoài.

Đám đông liền ùa vào hỗn chiến với phe tôi, lúc này thì từ phía xa xa đã nghe tiếng xe máy rầm rú kéo tới, mang theo hàng chục anh em đến hỗ trợ tôi.

Tái lập thế hơn người, chúng tôi liền lấn sân chống trả quyết liệt. Mặc kệ đám đông hỗn chiến kia, tôi cầm baton lao vào giữa vòng chiến tìm thằng Khang. Nó lúc này đang được đám lính đông đảo bảo vệ, nhưng đám lính đó cũng nhanh chóng bị chi phối khi mà a2 và aC cầm kiếm nhật lao vào chém nhiều nhát mở đường.

Tôi theo đó mà nhảy tới đánh thằng Khang. Trình nó thì cũng gà thôi, lại thêm việc bị tôi nện hôm qua nên bây giờ nó chẳng còn được mấy hột sức cả, chỉ biết chống trả, và dùng những thằng lính thân cận nhất che chở cho nó bỏ chạy.

Tôi bỏ mặt phía sau đám đông hỗn chiến, nhanh chóng đuổi theo bóng dáng khập khễnh của thằng Khang. Còn bên kia, thằng A với thằng Đ cũng đang truy đuổi theo thằng Khương.

Chạy tới 1 căn nhà đang xây, nhưng có vẻ như bị bỏ hoang rồi, thằng Khang lẫn vào đó. Tôi đuổi theo, dí nó đến tận con đường phía sau căn nhà, băng qua một bãi cỏ cao ngập đầu.

Vừa thoát ra khỏi bãi cỏ, thằng Khang chụp vội cục gạch ống ném về phía tôi. Tôi phản xạ kịp lúc né được cục gạch, phang lại nó cây baton, trúng ngay vào chân khiến nó ngồi khuỵ xuống đường.

Chạy lại, tôi bay người đạp mạnh vào mặt nó, khiến nó ngã đập đầu ra sau. May cho nó phía sau là 1 bãi cát, nên chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Thấy nó nằm đó bất động, tôi từ từ tiến lại, cuối đầu xuống xem xét nó.

Bất ngờ nó quơ lấy cục gạch trên đường, táng mạnh vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng ngã người sang bên. Nó nhân lúc đó, liền ngồi dậy đè lên người tôi, đưa tay bóp cổ tôi, lại đập đầu tôi xuống đường.

Cảm giác đau đau lan tỏa, khiếp tôi mơ màng quá. Nhưng cũng vừa kịp lúc phục hồi lại phần nào lí trí khi tôi cảm thấy không thở được. Bàn tay nó cứ bóp chặt lấy cổ tôi, hết sức.

Tôi vùng lên, gáng sức dùng tay kéo tay nó ra, rồi lật người sang bên hất ngã nó.

Tôi ngồi bật dậy điều chỉnh hơi thở, rồi tặng cho nó hai cú lên gối vào mặt khiến nó ngã ra sau, máu phun ra từ miệng nó.

Chưa dừng lại, tôi tiếp tục sút thêm vài sút vào bụng nó, khiến nó co quắt người lại, ho sặc sụa.

_Dừng lại đi N, mày tính giết nó à -thằng A nhảy tới ôm tôi lại.

_DM giết nó cũng đáng.

_Thôi đi nhiêu đó đủ rồi, giết nó ở tù không đáng đâu.

Nghe lời nó, tôi ngừng tay lại, cuối người thấp xuống nói với thằng Khang. Lúc này nó chỉ còn thở thoi thóp mà thôi, mặt bê bết máu.

_Muốn sống thì cút khỏi mắt tao ngay, chứ không thì mạng sống của mày tao không đảm bảo đâu

Bỏ mặt nó nằm đó, tôi trở lại vùng chiến. Lúc này thì thế trận ngã ngủ rồi, cả đám lính thằng Khang nằm lăn lộn trên mặt đất, máu chảy ra loang lỗ khắp nơi.

Còn thằng Khương thì cũng chẳng tốt hơn thằng Khang là mấy, bị thằng A với thằng Đ tặng cho 1 trận tơi bời, khuyến mãi thêm cục gạch vào đầu nữa.

Tôi thấy hơi choáng, có vẻ như ăn cục gạch đó cũng chẳng ngon lành gì. Đám ae cùng lớp thì vẫn bình an, dù ít nhiều cũng có thằng đổ máu. Điển hình như thằng K thì dính 1 vết chém trên cánh tay, ngắn thôi, chắc là bị quẹt trúng. Còn mấy thằng kia thì trầy trụa sơ sơ, chỉ dơ đồ lắm cát bụi, đất đá mà thôi. Còn tôi thì dính máu, thằng A cũng vậy, cũng ăn hết vài vết chém chứ chả chơi, nhưng mà nông thôi, ngoài da không đáng kể.

Kéo cả đám về ăn mừng, coi như xử lý xong kẻ thù rồi. Chia tay a2, ảnh dắt lính về ăn mừng, còn tôi với thằng A thì dẫn mấy thằng bạn ra quán ăn mừng ấy mà. Đang đi thì thằng K có dt, nghe xong nó nhìn tôi méo mặt.

_Nhỏ Thư với nhỏ MNgọc đang ngồi cùng gấu tao ngoài cafe MK kìa. U nói là hai nhỏ kia biết chuyện rồi, kêu tụi mình ra đó nói chuyện ngay kìa.

Nghe thằng K nói, tôi cảm thấy cũng tiện, ra đó uống cafe, giải quyết mọi chuyện luôn vậy. Nhưng mà đâu dễ dàng như vậy được, khó khăn còn nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.