Sau khi cả ba thay đồ xong thì bắt đầu đi đến bệnh viện anh đã nói , nó với chiếc áo khoác da cùng quần phông đen , đôi giày thể thao trắng , nhỏ diệm trên người chiếc áo pull trắng cùng quần jean đen , đôi giày nike còn phần cậu chỉ có chiếc áo sơmi , quần tây , đôi giày thể thao . Cả ba vì vội vàng nên chẳng ai có thời gian chải chuốt ngắm vuốt cho lắm nhưng dù vậy thôi nhưng cả 3 vẫn tôn lên vẻ đẹp như thường ngày . Tụi nó chạy thật nhanh vào phòng cấp cứu , nhưng khi đến nơi chỉ thấy những gương mặt đầy lo lắng của mọi người mà thôi khiến cả 3 không khỏi lo lắng .
'' Thằng Băng nó sao rồi ?''- cậu đi đến chỗ anh mà hỏi nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu không biết bên trong ra sao .
'' Đã hơn 4 tiếng rồi nhưng vẫn chưa có ai ra cả ''- cô thấy vậy liền lên tiếng thay cho anh , vì không đứng lên được nên phải ngồi để trả lời mà thôi .
'' Tất cả là tại em đúng không ?''- nó ngã quỵ xuống đất mà nói nho nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả những người có mắt ở đây nghe tiếng .
'' Sẽ ổn thôi ''- Trường nghe thấy những tiếng nấc nhẹ trong cổ họng nó mà đi đến gần cúi xuống mà ôm nó vào lòng mà an ủi . Tuy ở trước mặt mọi người nhưng chẳng có ai có hơi đâu mà quan tâm đến mà chỉ biết nhìn vào cửa phòng cấp cứu mong chờ mà thôi .
'' Tinh ...''- tiếng phòng cấp cứu mở ra khiến cho tụi nó ai cũng phải chạy đến mà hỏi người ra ngoài đầu tiên và nó là người đứng đầu .
'' Bác sĩ , anh ấy sao rồi ..?''- nó gấp gáp với đôi mắt thẫm nước mắt khi thấy ông bác sĩ đi ra với khuôn mặt đầy mồ hôi mà lắc đầu .
'' Có lẽ cậu ấy sẽ không tỉnh lại nữa ...''- ông ta chưa nói hết câu nhưng đã bị ngắt lời và ông ta bị anh kéo cổ áo lên .
'' Ông là bác sĩ mà , lẽ nào không cứu nổi một bệnh nhân sao ?''- anh mặt giận dữ mà hét thẳng vào mặt ông bác sĩ .
'' Không phải như vậy đúng không ?''- nó bất ngờ lùi lại ra sau mà không tin lời ông bác sĩ nói đó là thật .
'' Tôi không biết ra sao nhưng ông bắt buộc phải khiến cho anh ta tỉnh dậy , nếu không mạng của ông sẽ do tôi quyết định đó''- thấy nó đau khổ như vậy Trường đứng lên mà dùng ánh hình viên đạn mà dơ khẩu súng lục lên đe dọa , nhưng anh cũng đau lắm chứ . Khi thấy nó yếu đuối như vậy anh không cam lòng , anh muốn nó cười , với nụ cười ngày xưa , dù có đổi bằng mạng sống anh cũng chịu .
'' Bây giờ , cậu có giết tôi cũng chẳng làm được gì ?''- không ngờ gặp phải thanh niên cứng mà nhầm trung niên nghiêm túc mới phải .
'' Thôi anh bỏ xuống đi ''- nhỏ với hai dòng nước mắt mà gỡ tay anh cùng khẩu súng khỏi đầu ông bác sĩ , ông ta có làm gì sai đâu , ông ta cố hết sức rồi , không nên ép ông ấy vả lại ông ấy là bác sĩ uy tín nhất ở tập đoàn nhà nhỏ đó .
'' Thư đâu rồi ?''- cô cũng khóc mà ngước đi tìm hình bóng đau đớn nhất ở đây nhưng không thấy , vừa nãy còn ở đây mà .
'' Nhưng nếu cậu ấy ....''- ông bác sĩ nói tiếp phần còn lại mà khiến cả bọn vui sướng khôn xiết nhưng bây giờ việc phải làm ở đây là tìm nó .
Còn về nó thì sau khi nghe tin thì chạy ra ngoài thật nhanh , bầu trời đêm đầy những ngôi sao được thắp sáng một vùng rộng lớn , bầu trời thật đẹp nhưng tại sao nó cảm thấy thật buồn . Những giọt nước mắt của nó rơi khỏi mi một cách nhanh chóng mà rơi vào không trung đầy tuyệt vọng . Tại nó , tại nó mà hắn phải sống trong cuộc sống người thực vật , tất cả là tại nó T-T
------------------- 5 năm sau ---------------------------
Thời gian trôi qua thật nhanh , nó và những người kia đều đã có những công việc riêng cho mình . Nói công việc là công việc vậy thôi chứ , tập đoàn Đặng Bảo và Bách Nhật đã gộp lại với nhau do nhỏ và cậu quản lí , thời gian làm nên tất cả , nhờ thời gian mà nhỏ và cậu đã yêu nhau thật lòng . Còn tập đoàn Trần Anh và Lâm Mỹ thì do anh và cô tiếp quản , nói gì thì nói hai cặp đó yêu nhau nhưng chưa lấy nhau đâu nha mà một lí do rất chi củ chuối là sẽ đợi nó có được người mình yêu thì cùng lấy chung một ngày luôn và còn tập đoàn song song ngang với Trần Anh là Vương Thiên do tay nó tiếp quản lí trong thời gian qua . Trường đã tỏ tình với nó sau bao năm yêu thầm nhưng đã bị nó từ trối , nó vẫn sẽ luôn đợi hắn cho đến khi tỉnh lại . Vẫn như ngày nào , nó đến bệnh viện và chăm sóc cho hắn , mỗi ngày nó đến đều kể chuyện những ngày trôi qua cho hắn nghe như không một lời hồi đáp .
'' Anh ngủ nhiều quá đấy , con An với tên Quân đó trở thành tổng dám đốc rồi kìa , anh dậy xem em sắp có chị dâu mới rồi , anh thấy vui không ?....''- nó nắm chặt bàn tay to lớn kia mà cúi xuống mà từng giọt nước mắt rơi khỏi khóe mi , tại sao hắn ngủ lắm vậy chứ . Sớm muộn thành heo cho mà xem !
'' Anh ác lắm ... huhuhu "- nó gục thật rồi , nó gục hẳn xuống người hắn mà khóc , mỗi ngày đến đây là nó lại không kìm được lòng mà khóc cho thật đã mới thôi . Nhìn thấy quanh người hắn toàn dây dợ nó đau lắm chứ , những loại thuốc với các loại mùi khác nhau khiến nó khó chịu nhưng biết sao đây ngoài cách nhìn hắn mà từ đau trong lòng .
'' Anh ác lắm hả ?''- một cơ thể to lớn của ai đó bao trùm lấy nó , hương thơm quen thuộc mà bao năm qua nó vẫn nhớ đến , không ai khác ngoài hắn , là hắn thật sao ? Hắn đã tỉnh lại !
'' Là anh thật phải không ?''- nó không muốn ngẩng đầu lên vì sợ đó không phải là hắn , đã bao nhiêu đêm nó có những cảm giác như vậy rồi , mỗi khi mơ nó không muốn tỉnh dậy một chút nào cả .
'' Là thật ''- hắn kéo nó lên mà cười với nụ cười tỏa nắng nhưng đầy ắp tình yêu thương .
''Không phải mơ ?''- nó hỏi tiếp cho chắc chắn , nó lấy đôi bàn tay hắn mà đặt lên má mình với ánh mắt mơ hồ .
'' Đau...''- nó la lên khi hai bàn tay ai kia kéo má nó thật đau , đau đến chảy nước mắt .
'' Vậy đã chứng minh chưa ''- nói rồi hắn kéo nó vào lòng , đối với hắn như là một ngày không gặp nó nhưng đối với nó như hàng trăm năm mới gặp được hắn vậy .
'' Hứa với em ! Đừng rời xa em !''- nó ôm chặt hắn vào lòng mà khóc như đứa trẻ sợ mất đồ quý báu của mình vậy , nó khóc trong sự hạnh phúc khôn xiết .
'' Anh hứa ''- hắn cười , thật ra hắn đã tỉnh dậy từ hồi còn sáng sớm , không biết tại sao đi vòng quanh với cái chân tê nhức thì những bác sĩ nhìn thấy đều chạy ra hỏi thăm với khuôn mặt vui mừng trong khi đó hắn chẳng hiểu cái mô tê gì cả nhưng khi nghe mọi người nói mới biết hắn đã sống thực vật 5 năm nay rồi , không khỏi bất ngờ nhưng hắn nghĩ đến nó rồi hỏi mấy người họ thì họ nói nó vẫn chờ thì hắn mới vui vẻ mà nằm đợi nó đến .
Sau ngày hôm đó , nó đã báo tin với 2 cặp kia và Trường khiến cho cả bọn sướng rên rồi cùng nhau đi ăn mừng , trong thời gian đó nó đã phải dìu hắn đi vì cái chân hắn mới được tiếp đất sau 5 năm , thời gian trôi qua và hắn đi lại được nhưng vừa đi lại được thì đã bị nó cho đi làm tổng dám đốc còn nó thì giữ chức phó dám đốc nhưng sẽ được ở nhà một thời gian sau bấy năm cai quản cả một tập đoàn lớn . Nhưng biết làm sao hắn đành ngậm cay nuốt đắng mà vật và đi lằm cong về phần bama hai bên vì muốn cả hai đứa ở bên nhau mỗi ngày nên vẫn như thời phổ thông , cho cả hai chung một nhà .