Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 25



Type: neko tama

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.

Bạch Hạ đang tất bật thu thập hành trang, chuẩn bị khởi hành đến kinh thành thì lại bất ngờ gặp được Tô Tử Chiêu đã lâu không thấy.

Hắn vẫn amwcj một thân trường bào màu thiên thanh hơi cũ, vẫn khuôn mặt anh tuấn, khí chất lạnh băng, nhưng vẻ phong trần khiến gương mặt hắn tiều tụy hẳn đi, sự mệt mỏi nặng nề như thể làm cho tấm lưng rắn rỏi của hắn còng xuống.

“Chiêu ca ca, sao huynh lại đến đây? Ôi trời, cũng may huynh đến kịp lúc, nếu như tới trễ hơn một ngày, nói không chừng muội đã đi mất rồi!”.

Bạch Hạ vui sướng chạy bổ tới, kéo lấy tay áo Tô Tử Chiêu nói liến thoắng không ngừng.

Tô Tử Chiêu nhìn thấy nàng, sắc mặt liền nhu hòa hơn hẳn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cưng chiều: “Tiểu Lục Nhi...”.

Hắn vươn tay định vuốt ngọn tóc Bạch Hạ, ngón tay vô tình lướt nhẹ qua cổ tay nàng, sắc mặt bỗng thay đổi, nhưng chỉ trong thoáng chốc, sau đó hắn kiên quyết nói: “Theo ta về nhà, ngay lập tức!”.

“Chiêu ca ca...”

“Tên tiểu tử họ Tiêu kia đi đâu rồi?”

“Có... có việc phải đi xa rồi...”

Ầm!

“Những lúc như thế này mà lại dám không ở bên cạnh muội!”

“Huynh ấy... huynh ấy vẫn chưa biết muội...”

Ầm!

Chỉ trong hai câu hỏi, Tiêu phủ đã hoàn toàn bị san thành bình địa.

Bạch Hạ bèn ngậm miệng thật chặt, không dám nói thêm bất cứ tiếng nào nữa.

Nếu lại lỡ miệng khiến Tô Tử Chiêu biết được Tiêu Sơ cùng với hồng nhan tri kỷ trước đây đi thăm lại chốn cũ thì chắc cả tòa thành cổ ngàn năm này từ đây sẽ trở thành phế tích luôn mất thôi...

Cũng may người trong Tiêu phủ ít nhiều gì cũng có chút võ nghệ phòng thân, không đến nỗi vì tòa nhà thình lình sập xuống mà bị thương. Họ liền nhanh chóng chui ra khỏi đống đổ nát còn đang bụi bay mù mịt, có điều ai nấy mặt mày ngơ ngác, không hiểu là do động đất hay bị sét đánh.

Hai người chui ra nhanh nhất là Tứ Muội vớif Chiến Phong, tuy hai tên này còn chưa tỉnh rượu, nhưng phản ứng vẫn cực nhanh, gần như cùng lúc biến cố đột nhiên xảy ra họ liền nhảy tung ra từ đỉnh nóc nhà đã bắt đầu rung lắc dữ dội, mặt mày lem luốc nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, vừa nhìn xung quanh đã nhanh chóng tìm được kẻ gây rối, ngay lập tức sát khí đã tỏa ra khắp nơi.

Lúc trước hai người họ vẫn chưa gặp Tô Tử Chiêu lần nào nên không biết hắn là ai, chỉ thấy người này vừa tới đã hung tợn phá tan cả tòa phủ đệ, đã vậy còn nắm lấy tay Bạch Hạ không buông, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là hắn tới định phá sự yên bình đây mà.

Khỏi cần phải nói nhiều, liều mạng mới là vương đạo!

Bạch Hạ thấy tình hình ngày càng xấu đi, hai người một sói cứ như thể kẻ thù gặp nhau, tia lửa xẹt ra tung tóe, nàng vội vàng chen vào giữa, cười hòa giải: “Có gì thì từ từ thôi, tất cả đều là người nhà với nhau cả”.

Chiến Phong chớp chớp đôi mắt màu xanh lục.

Tứ Muội hoài nghi: “Hắn là người nhà ở đâu chui ra vậy?”.

Tô Tử Chiêu hừ một tiếng: “Ai là người nhà với bọn chúng cơ chứ!”.

Tứ Muội cùng Chiến Phong vừa bị xem nhẹ, coi thường cộng thêm khinh bỉ, thế là bèn nổi trận lôi đình, đang muốn như răng trợn mắt nhào tới cắn chết Tô Tử Chiêu mới thôi thì liền nghe thấy Bạch Hạ không còn cách nào khác phải hét lên một câu rồi loạng choạng bỏ đi: “Đừng có đi theo, ta về nhà mẹ đẻ đây!”.

Lúc này, cuối cùng cũng có một hạ nhân hoàn hồn lại trước, liền nhận ra Tô Tử Chiêu: “Không sao, không sai, vị này đích thực là ca ca của Bạch cô nương!”.

Tứ Muội choáng.

Về nhà mẹ đẻ? Hắn chưa từng nghe công tử nói muốn nghênh thân từ Mai Lĩnh mà, hơn nữa... cũng đâu có kịp...

(*) Nghênh thân: Đón dâu

Trước mặt TTV đang nổi cơn thịnh nộ, Bạch Hạ chẳng dám hó hé tiếng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo, lên xe ngựa rồi ra khỏi thành, dọc đường đi họ chạy nhanh như tên bắn, không ai lên tiếng nói câu nào.

Ngựa do Tô Tử Chiêu cưỡi tới là liệt mã (*), chiếc xe cũng mới thuê ngay lúc đó, tuy bên trong được bài trí khá thoải mái, nhưng với tình trạng sức khỏe hiện giờ của Bạch Hạ, nàng vẫn mau chóng cảm thấy mệt mỏi. Có điều lại không dám nói ra, sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa, nàng đành phải tủi thân cúi gằm mặt xuống, tựa vào trên đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần.

(*) Ngựa có tính cách mạnh mẽ, rất khó thuần hóa.

“Muội mệt rồi phải không?”

“Không”

Bên tai nàng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, sau đó một bàn tay ấm áp đặt lên trên vai nàng, cảm thấy bàn tay kia vận sức một chút, cả người nàng đã ngả vào lồng ngực rắn chắc. Bạch Hạ vẫn không mở mắt, chỉ hơi cuộn người lại, dụi dụi đỉnh đầu vào caemf Tô Tử Chiêu, túm lấy vạt áo hắn giống như khi còn bé, nhút nhát mếu máo: “Chiêu ca ca, đừng giận Tiểu Lục Nhi mà”.

“Sao ta lại giận muội được.”

“Huynh cũng đừng giận Tranh Ngôn được không?”

Tô Tử Chiêu trầm mặc một lúc, giọng nói khô khốc: “Ta làm gì có tư cách để trách móc ai...”.

Bạch Hạ dang tay, ôm chặt lấy eo hắn: “Vậy thì đừng trách ai hết, càng đừng làm khó chính mình”.

“Tiểu Lục Nhi...”

“Tử Giáng Thảo xảy ra chuyện phải không?”, Bạch Hạ lắng tai nghe nhịp tim vỗn bình ổn bất thình lình trở nên dồn dập hỗn loạn, nàng tỏ ra như đã hiểu rõ tất cả, chun chun mũi rồi mở miệng nói: “Nếu không, huynh sẽ chẳng một mình chạy tới tìm muội trước, sẽ chẳng vì phát hiện muội đã hoài thai mà bắt muội phải trở về nhà ngay lập tức, hơn nữa sẽ chẳng tức giận đến như vậy khi biết được Tranh Ngôn không ở bên muội. Chiêu ca ca, huynh lúc nào cũng thế, bình thường bĩnh tĩnh như thể dẫu cho núi Thái Sơn có đổ xuống đầu thì cũng không hề đổi sắc, nhưng hễ gặp phải chuyện có liên quan đến muội thì lại không thể nào kiềm chế được anh khí của mình”.

“Cho nên, muội mới chẳng hỏi han gì mà chịu ngoan ngoãn đi theo ta.” Các ngón tay Tô Tử Chiêu đặt trên vai Bạch Hạ dần trắng bệch, khớp xương gồ lên, song từ đầu đến cuối vẫn luôn dịu dàng ôm Bạch Hạ, khống chế không để sức mạnh đó xuyên qua lớp váy lụa mỏng manh làm đau nàng: “Xin lỗi Tiểu Lục Nhi, là tại ta vô dụng, để người khác cướp mất”.

“Huynh không biết do ai cướp đi sao?”

“Vẫn đang điều tra.”

“Muội tin, nhất định sẽ tra ra mà.”

“Ừ.”

Tô Tử Chiêu trầm giọng đáp một tiếng, khuôn mặt vốn đã hốc hác trông lại càng thê lương hơn.

Dù sao có tra ra được thì có thể lấy lại được không? Cho dù lấy lại được, thì phải mất bao nhiêu thời gian đây chứ?

Hành sự kín đáo, mưu kế chu toàn, thủ đoạn ác độc, võ công cao cường, người có thể sử dụng một đội quân như vậy bán mạng vì mình há lại là một kẻ tầm thường, tại sao có thể dễ dàng buông bỏ thứ linh dược mình đã tốn biết bao công sức cướp về được cơ chứ?

“Tiểu Lục Nhi, chúng ta nhất định sẽ lấy Tử Giáng Thảo về nhưng muội cũng phải...”

“Chiêu ca ca...” Bạch Hạ ngẩng đầu, nhẹ nhàng lại cắt ngang lời Tô Tử Chiêu, nàng mỉm cười để lộ ra lúm đống tiền nhỏ: “trong bụng muội đã có hài nhi rồi, vừa tròn ba tháng. Huynh biết đấy, trong khi muội mang thai phải thật cẩn thận mới được, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi rất có khả năng sẽ xuất huyết rất nhiều, muội sợ rằng khó mà qua khỏi... Có điều, sau này có huynh, phụ thân và các ca ca rồi thì muội chẳng còn sợ gì nữa”.

“Ta đưa muội về, không phải vì bảo vệ đứa bé kia!”

Tô Tử Chiêu đột nhiên chống một gối xuống sàn, xoay người ngồi dậy, một tay nắm lại đặt trên đầu gối, tay kia nắm lấy vai Bạch Hạ rồi từ từ rụt về, buông thõng ngang người, đồng thời,  như muốn giữ một khoảng cách giữa hai người, chầm chậm khép mắt. Ánh đèn leo lắt trong xe chiếu lên gò má hắn, tạo nên bóng mờ dày đặc, giọng nói trầm thấp mà khô khốc, tựa như mỗi một tiếng thốt ra đều đau đến tận tâm phế: “Đứa bé này, không thể giữ lại được. Nhân lúc bây giờ hãy còn kịp, dựa vào y thuật của Bạch gia, chắc sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn đâu. Nhưng cứ kéo dài nữa thì chỉ sợ... nếu... nếu như để đến khi sinh thì...”.

“Nhưng chúng ta vẫn còn thời gian mà, không phải sao?”

“Chưa đến bảy tháng, chỉ còn chưa đến bảy tháng...” Tô Tử Chiêu nghẹn ngào không nói nên lời, hắn hơi quay mặt đi, lông mi rung nhẹ: “Ta quyết không để cho muội phải mạo hiểm như vậy!”.

Bạch Hạ cúi đầu ngẫm nghĩ, lấy túi bùa đeo trên cổ xuống: “Ở trong này là bù bình an Tranh Ngôn xin cho muội, rất nhiều, rất nhiều. Huynh ấy vốn không hề tin vào thần phật, nhưng lại vì muội mà đi bái xin khắp các miếu thờ thần linh, Bồ Tát xung quanh đây. Huynh ấy chỉ xin cho một mình muội, nói là sợ rằng cầu nhiều quá, các vị thần tiên sẽ rất bận mà phù hộ không xuể. Cho nên, muội nhất định sẽ không sao, nhất định se bình an!”.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ Tiêu Sơ đã biết nàng mắc bệnh nan y rồi, bằng không, đang yên lành sao y lại đi lễ Phạt chứ? Cái này cũng xem như là có bệnh vái tứ phườn nhỉ?.. Chắc hắn phải cảm thấy bất lực tới mức nào nên một người như y trước giờ chỉ tin vào chính bản thân mình lại phải đi cầu xin vào những thứ huyền ảo mơ hồ như thiên địa thần linh?

Mỉm cười dụi dụi mắt, Bh nhìn gương mặt gần trong gang tấc nhưng lại mơ hồ: “chiêu ca ca, muội đã từng tưởng rằng, cả đời này không thể thành thân với ai, càng không thể có con. Nhưng bây giờ, muội đã là thê tử của Tranh Ngôn, hơn nữa, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ trở thành mẫu thân. Có lẽ thật sự do thần linh thương tình chiếu cố. Muội nghĩ, nếu thần tiên đã hiển linh, nhất định người sẽ không keo kiệt bảo vệ muội thêm lần nữa đâu. Còn nếu...”.

Nàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu rồi kéo lấy bàn tay lạnh buốt của Tô Tử Chiêu::nếu đời này muội đã hết phúc rồi, vậy thì, bây giờ cứ để con của muội ở bên cạnh mọi người, ở bên cạnh Tranh Ngôn”.

“Chúng ta không cần đứa bé nào cả, chúng ta chỉ cần muội. Ta cần muội... chúng ta cần muội... ở bên, cho dù là thêm một ngày... thêm một chốc lát thôi cũng được...”

Tô Tử Chiêu nhắm chặt hai mắt, cố ép cho mình bình tĩnh lại để không nói năng lộn xộn, rồi hắn lật tay lại ngược lấy tay Bạch Hạ, nhưng lần này hắn không thể khống chế sức lực được nữa, ngon tay gần như khảm vào tận trong máu thịt. Vẻ mặt trước giờ vẫn luôn bình thản lạnh băng của hắn giờ đây lại nhuốm đầy sự bi thương, tuyệt vọng: “Tiểu lỤc Nhi, xem như ta cầu xin muội...”.

“Chiêu ca ca, hãy cho muội ích kỷ một lần được không?” So với hắn mà nói, Bạch Hạ lại tỏ ra rất bình tĩnh, đôi mắt nàng sáng long lanh, tựa như những vì sao trên bầu trời: “hãy giúp muội giữ đứa bé lại, giúp muội thuyết phục cha, mẹ và các ca ca. Bây giờ chỉ còn mỗi huynh có thể giúp muội thôi, hãy giúp muội đánh cược lần này”.

“Tiểu Lục Nhi à, muội rõ ràng biết rằng, dẫu cho muội nói gì thì ta cũng chỉ có thể nói được mà, rõ ràng muội biết điều đó... vậy mà vẫn bắt ta phải lấy sinh mạng của muội ra mà đặt cược...”

Một lúc lâu sau, giọng nói của Tô Tử Chiêu mới lại vang lên trong khoang xe chật hẹp, nhẹ tựa lông hồng nhưng lại nặng như thể ngàn cân: “Ta hứa với muội, ai bảo ta là... Chiêu ca ca của muội chứ...”.

***

Khi khói lửa chiến tranh tan hết, lộ ra bầu trời quang đãng, cùng một khoảng bình địa rộng lớn cằn cỗi vãn còn sót lại những vết tích giao tranh chồng chéo lên nhau.

Sóc Bắc nằm ở vùng biên cương lạnh giá, cho dù đang vào mùa hè thì tại nơi đỉnh núi cheo leo ít người đặt chân tới này vẫn cứ phủ đầy băng tuyết, gió rét căm căm.

Nương theo ánh trăng lạnh lẽo, Tiêu Sơ nhìn thấy bên trong một khe đá không xa có một chồi non nho nhỏ màu xanh lục đang rung rinh trước gió, xung quanh nó là một vòng tròn màu trắng mỏng.

Cũng giống như, nàng vào mùa đông rất sợ lạnh, lúc nào cũng thích khoác thêm một chiếc áo kép bên ngoài lớp áo bông màu xanh lục nhạt, ở cổ tay cùng cổ áo còn viền thêm một đường bằng lông trắng muốt, lúc nàng chạy nhảy, nó liền nhẹ nhàng lay động cùng bím tóc dài đen nhánh, phía dưới phần tóc mái cong cong là gương mặt trắng hồng mỉm cười rạng rỡ. Xa cách hơn một tháng, chắc tóc mái của nàng cũng đã qua khỏi lông mày, đến lúc phải cắt bớt rồi nhỉ...

Gió trên núi lạnh thấu xương, Tiêu Sơ thu tầm mắt, tahwts chặt lại tấm áo choàng, nhưng khóe mắt vẫn cong cong, khóe môi vẫn lộ ra nụ cười ấm áp.

Nỗi nhớ nàng không hề da diết mãnh liệt như thể một ngày không gặp như cách ba thu, mà cứ hay bất chợt nhớ đến. Nhìn thấy một cành cây, ngọn cỏ, nghe thấy một tiếng nói, thậm chí không nghe thấy gì, mà chỉ cần nhắm mắt đê cho ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt là trong đầu y liền xuất hiện hình bóng của nàng. Tuy chỉ thoáng qua mà thôi, nhưng cũng vẫn để lại mùi hương nhẹ nhàng vấn vương trong lòng.

Đây chính là nỗi nhớ nhung khi tình yêu đã khắc cốt ghi tâm, kinh dị mà dài lâu.

Cùng đồng hành suốt dọc đường đi, Tư Đồ Diên đã không còn thấy lạ lẫm với vẻ mặt hiện giờ của Tiêu Sơ nữa, trong lòng nàng ta hiểu rõ vì lí do gì, cũng hiểu đó là vì ai. Nhưng lại chưa từng nghĩ tới, ngay tại chỗ này, ngay tại thời khắc này mà y cũng như vậy.

“Ta không thể chịu thua cô ta.” Giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo nỗi hận không thể che giấu, Tư Đồ Diên đi tới trước mặt Tiêu Sơ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã bị nhòa đi bởi làn khói trắng do hai người thở ra, muốn tìm lại một chút tình cảm dịu dàng đã từng là độc nhất vô nhị, nhưng chỉ thấy được vẻ xa cách lạ lẫm: “ta có thể bất chấp tất cả, vứa bỏ mọi thứ vì huynh, thậm chí ngay cả tính mạng của ta. Còn cô ta thì dựa vào cái gì cơ chứ?”.

Tiêu Sơ im lặng một lúc, sau đó chầm chậm nói: “Thời niên thiếu, chúng ta đều hận không thể vì người mình yêu mà hi sinh tính mạng, tựa như nếu không làm vậy thì chẳng có cách nào để thể hiện tình yêu sâu nặng của mình. Nhưng sau này, ta mới phát hiện ra, yêu một người là phải vì người đó mà sống, cho dù có khó khăn, khổ sở đến mức nào, phải kiên trì đến khi tự tay tiễn nàng rời khỏi thế gian này. Điều này, tại sao cô vẫn không hiểu?”.

“Ta hiểu rồi thì sao chứ? Lẽ nào vẫn sẽ có một người khiến cho ta có thể vì hắn mà sống sao?”

Dường như cũng biết được câu hỏi này chẳng có ý nghĩ gì nữa mà càng khiến cho mình thêm đáng thương hơn mà thôi, Tư Đồ Diên không đợi Tiêu Sơ trả lời mà đã tự phá lên cười, một lúc sau tiếng cười mới dần lắng lại, giọng nói bình tĩnh không còn chút xao động nào nữa: “Sở dĩ huynh đồng ý đi theo ta, thật ra không hoàn toàn là vì thuốc giải, đúng không?”.

“Đúng.”

“Huynh chó rằng, ta sẽ không bao giờ để lộ ra tất cả những con át chủ bài đúng chứ?”

“Đúng.”

“Huynh đã sớm biết rằng, năm đó ta làm như vậy là có nguyên do, có nỗi khổ, đúng không?”

“Đúng.”

Tư Đồ Diên bỗng dưng gật đầu như thể đã quyết định chuyện gì đó, nàng ta nghiêng người, tháo chiếc chuông nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình trong năm năm nay từ trên cổ tay xuống, nhìn nó chăm chú một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Sơ sắc mặt đã hơi xao động, rồi mới đưa đến bên tai, rung nhẹ.

Tiếng chuông kêu lanh lảnh, cứ vang vọng triền miên trong ngọn núi hoang vắng, trên gương mặt Tư Đồ Diên từ từ hiện lên một nụ cười, trong sáng mà hồn nhiên, tựa như khoảnh khắc khi ngọn gió mát lành thổi qua khiến cho băng tuyết tan chảy vậy.

Tiêu Sơ cũng hơi hoảng hốt, dường như thấy lại được thiếu nữ năm đó. Váy áo đỏ rực trên nền tuyết trắng, nàng ta cũng đã từng mỉm cười như vậy, còn nói: “Quận chú Nhung Địch nguyện gả cho nguyên soái Đại Sở, vĩnh viễn kêt thành mối lương duyên tốt đẹp giữa hai nước...”.

Một khắc sau, tiếng chuông trong trẻo còn xen lẫn tiếng binh khí sắc nhọn cực kỳ nhỏ xé gió đâm tới, trong đêm đen loáng thoáng có một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên.

Nhưng chỉ trong phút chốc, tất cả bỗng lặng yên.

Tiêu Sơ giữ chặt lất cổ tay Tư Đồ Diên, thanh đoản kích đó như máu chircachs khuôn ngực y một khoảng rất nhỏ, khóe môi y mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng tỏa ra sự phẫn nộ.

Một chiêu vẫn chưa đâm trúng nhưng nụ cười vẫn biểu hiện trên khuôn mặt Tư Đồ Diên, có chăng chỉ tăng thêm vài phần thê lương: “Huynh đoán không sai, quân cờ ta nắm trong tay quả thật có thể gây bất lợi cho cô ta, hơn nữa còn là chí mạng!”.

Sắc mặt Tiêu Sơ tức khắc thay đổi, chân mày nhíu chặt.

Tư Đồ Diên nhìn y không chớp mắt, như thể không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào, dù cho nhỏ nhaatsm giọng nói đều đều cứng nhắc mang theo sự sảng khoái tàn nhẫn: “Chắc hẳn huynh rất hoài nghi tại sao ta lại biết được bệnh tình của cô ta. Rất đơn giản, bởi vì độc do ta hạ, chỉ có ta mới có thể giải! Thế nên, sau khi có người nói với ta, có lẽ Bạch gia cũng biết cách giải độc Dịch Hồn, ta bèn phái người đi điều tra, cuối cùng biết được chuyện liên quan đến Tử Giáng Thảo. Khi đó ta cũng cho rằng, đó là dùng để cứu huynh”.

Hai bên thái dương của Tiêu Sơ đã ứa ra mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch như tuyết, chí cỏ mỗi giọng nói còn bình ổn: “Người đó có phải là Cửu hoàng tử của Bắc Tề, Lâm Nam?”.

“Xem ra, huynh cũng đã sớm hoài nghi hắn ta. Có lẽ điều khiến cho huynh sinh nghi chính là mấy đóa tuyết liên đó nhỉ?” Tư Đồ Diên cứ để mặc cho kinh mạch của mình bị chế ngự, tiếp tục nói: “Độc Dịch Hồn sớm đã tuyệt tích từ mấy chục năm trước, chỉ còn lưu lại duy nhất một viên, bị ta hạ lên ngwoif của huynh. Bởi lẽ ta biết, huynh nhất định sẽ không bao giờ dùng tính mệnh của người thân để trao đổi, trên đời này, ngoài ta ra không ai có thể cứu huynh.

Chất độc này vẫn còn một điểm rất đặc biệt, đó chính là khi chất độc ngấm vào tâm mạch của người trúng độc, chỉ cần dùng máu tươi từ ngực của hắn vào đúng lúc chất độc phát tác để làm thuốc dẫn, sẽ điều chế ra được một loại độc dược, tuy độc tính kém xa với Dịch Hồn nhưng triệu chứng thoạt trông lại giống hệt nhau. Còn về cách giải độc vẫn phải cần lấy máu của người chí thân, song, tuy tính mênh có thể giữ lại được, nhưng rất tổn hại đến sức khỏe, còn bị giảm đi vài năm dương thọ nữa”.

“Chắc hẳn, nội lực mà Lâm nam dùng để thúc cho tuyết liên nở kia cũng trùng hợp có thể thúc đẩy độc tính trong người ta”, Tiêu Sơ bừng tỉnh, cố kìm nén ho lên mấy tiếng, thân thể tựa như bàn thạch đã hơi lung lay nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ thật nhanh rồi nói: “Hắn cần thuốc đó ắt hẳn là để đoạt ngôi. Nếu Hoàng đế Bắc Tề trúng phải Dịch Hồn, người có thể giải được độc chỉ có các vị Hoàng tử mà thôi. Song, hoàng gia tự cổ vô thân tình (*), đến khi đó, sợ rằng chẳng có ai chịu dùng mạng của mình để cứu cha ruột. Thậm chí còn rất có khả năng có ngwoif không kiềm chế được muốn mượn cơ hội này để bức vua thoái vị. Lúc này, Lâm Nam mới đứng ra gánh vác trách nhiệm cao cả này, vừa có được danh xưng hiếu tử trong miệng thế gian, vừa giành được sự tín nhiệm của phụ hoàng. Khi cục diện hơi ổn định lại hắn sẽ để lộ lực lượng Nhung Địch và thảo nguyên àm hắn đã nắm trong tay. Nội ứng ngoại hớp, đương nhiên chẳng có ai có thể đối địch với hắn được nữa. Chờ đến lúc thế cuộc đã định, nềm móng đã chắc chắn, còn ai dám truy cứu vì sao hắn không chết vì giải độc?

(*) Sống trong gia đình Đế vương trước giờ đêu không hề có cảm tình gia đình.

Quả nhiên không hổ danh là người làm chuyện lớn, ngay cả tình phụ tử còn không thèm đếm xỉa tới thì há lại để tâm đến việc lợi dụng một thiếu nữ chứ...”.

Y ho khẽ rồi mỉm cười, cố nuốt xuống vị máu tanh ngọt đang trào lên cổ họng, giọng nói khàn đặc: “Sau khi cô biết chuyện về Tử Giáng Thảo liền nói cho Lâm Nam, để hắn đi cướp về”.

Trên gương mặt Tư Đồ Diên hiện lên vẻ tán thưởng: “Huynh lúc nào cũng như vậy, chỉ dựa vào một manh mối rất nhỏ đã đoán ra được hết tất cả đầu đuôi sự việc...”.

Nàng ta ngưng một chút rồi nói tiếp: “Cho dù không bị tổn thương cơ thể sau khi gải độc, loại linh đơn diệu dược có thể khởi tử hồi sinh như vậy, ai lại chẳng muốn? Huống hồ theo ta được biết, Tam hoàng huynh của Lâm Nam có ơn sâu sắc với hắn, mà người này bây giờ bệnh đã ăn sâu vào tận xương tủy, không còn thuốc gì có thể chạy chữa được nữa. Cho nên dù là vì vị huynh trưởng này, hắn cũng không thể không lấy được nó”.

“Hắn có biết rằng, đó là dùng để...”

“Bạch gia hành sự cẩn mật, ngay cả ta cũng là sau khi gawph được huynh, phát hiện r huynh hoàn toàn không biết gì về Tử Giáng Thảo mới bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục điều tra tiếp mới biết mọi chuyện> Lâm Nam đang ở Hoàng thành Bắc Tề, có lẽ cũng không muốn kết thù với gia tộc thần y nên người được hắn phái đi đoạt dược thảo chắc chán phải là những thuộc hạ cực kỳ bí mật, thành công liền đi ngay, tuyệt không hề dây dưa lâu. Còn Bach gia mất đi linh dược cũng không thể nào gióng trống khua chiêng, bằng không sẽ càng có thêm nhiều kẻ ham muốn có được nó. Vậy nên cứ như thế, cả hai bên đều ở trong tối, muốn tìm được tin tức đương nhiên không dễ dang j.”

Tư Đồ Diên cười lạnh, hè khẽ: “Ta nghe nói Lâm Nam cũng rất thích nàng ta. Cho đến giờ chắc hắn vẫn chưa biết bản thân đã đoạt đi thứ linh dược có thể cứu mạng người mình yêu đâu. Nhưng ta thật sự rất hiếu kỳ, nếu biết được hắn sẽ làm thế nào đây? Hoàng vị mà hắn cực khổ lắm mới có được, chẳng lẽ không muốn ngồi lâu một chút hay sao? Người huynh trưởng đối với mình tình thâm nghĩa trọng sắp cận kề cái chết, chẳng lẽ hắn lại mở to mắt nhìn người kia mất mạng sao? Chỉ vì một nữ nhân, có đãng không?”.

Cơn đâu đã ăn vào đến tận xương tủy, Tiêu Sơ không thể nào đứng thẳng được nữa, y nắm chạt lấy vạt áo, còng mình xuống, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa, hòa vào băng tuyết rồi đông lại thành một, khi y mở miệng, máu từ khóe miệng y ứa ra, từng giọt từng giọt rơi lên mu bàn tay Tư Đồ Diên: “Cho nên cô kiên quyết ép ta tới đây để ta cách xa ngàn dặm, không thể kịp thời cứu muội ấy?”.

“Không sai, chiếu theo thời gian thì chắc hẳn vào khoảng cái ngày mà huynh rời khỏi Khôn Thành, Bạch gia Mai Lĩnh đã bị cướp đi linh dược. Có lẽ trong mấy ngày hôm nay, Tử Giáng Thảo sẽ được giao đến tay Lâm Nam. Tối nay có được máu từ ngực huynh làm thành thuốc dẫn, ta sẽ dùng phi ưng gửi đến Bắc Tề. nhiều nhất chỉ khoảng nửa tháng sẽ tới nơi. Mà trong nửa tháng này, bởi vì thanh trừ dư độc mà huynh sẽ lâm vào hôn mê, không biết gì đến thế sự nữa. Đến khi tỉnh lại, tất cả mọi chuyện đã ngã ngũ. Huynh xem, ta tính toán rất chính xác, phải không?”

Tư Đồ Diên cực kỳ đắc ý nhướng mày, sau đó bỗng vung tay ném chiếc chuôn vào trong vực sâu vạn trượng, gằn giọng nói: “Chẳng phải huynh  muốn tiếp tục sống vì người mình yêu sao? Ta sẽ làm theo ý huynh, cho huynh sống lâu trăm tuổi!”.

Nói xong, bàn tay nắm chặt thanh đoản kích đột nhiên vận khởi luồng nội lực mạnh mẽ, trong cơn đau dữ dội không ngừng do đọc phát, trước mắt Tiêu Sơ sớm chỉ còn lại một mảnh màu đen tối, y không còn đủ sức để ngăn lại nữa, chỉ có thể để mặc vũ khí sắc bén đâm xuyên vào lồng ngực.

Gió núi rít gào, cuốn bay những mảnh băng vụn đập vào mặt, tựa như những lưỡi đao đang lăng trì xẻ thịt.

Tư Đồ Diên cúi người, nhìn Tiêu Sơ đã hoàn toàn mất đi tri giác, vươn tay, nhẹ nhàng từng chút một lau đi vết máu trên khóe miệng cho y, rồi lại xoa giãn ấn đường nhíu chặt của y, sau đó tựa như sợ khiến y thức giấc mà thì thầm khe khẽ: “Ta biết rằng huynh rất đau, nỗi khổ mà huynh phải chịu ta đã từng nếm trải rồi, thậm chí còn nhiều hơn. Những lời mà huynh nói, chắc rằng ta vĩnh viễn không bao giờ hiểu được, cũng chẳng cần phải hiểu. Hãy cứ để cho ta sống mãi trong thời niên thiếu thôi. Vì ngwoif mình yêu mà hy sinh tính mạng, cũng rất tốt đẹp mà, không phải sao? Thật ra, ta chưa từng nghĩ tới mình có thể cùng huynh bên nhau trọn  đời, bởi vì chuyện này vốn không thể xảy ra, ta chỉ muốn huynh nhớ đến ta. Chỉ đáng tiếc, cái này cũng không thể được rồi. Ngay cả để huynh gọi ta một tiếng A Diên cũng đã trở thành ước vọng quá xa vời...”.

Vẻ mặt trước giờ vẫn luôn lạnh lẽo băng giá nay lại dịu dàng chan chứa tình cảm, đầu ngón tay nàng ta chầm chậm mô tả đường nét khuôn mặt y: “Trước đây trong những lúc huynh ngủ, ta luôn rất thích phác họa theo khuôn mặt huynh như thế này, bây giờ, cuối cùng cũng có thể làm lại một lần nữa, tuy rằng đây là lần cuối cùng... Bởi vì chất độc trong người huynh bị cưỡng chế đẩy nhanh quá trình phát độc, nên khi nó lan tới tâm mạch, cần phải để cho tâm trạng cực kỳ kích động mới có thể hoàn toàn phát tác. Ta vốn định, diễn lại vở kịch năm đó, ngay tại đây...”.

Tư Đồ Diên mỉm cười giễu cợt: “Nhưng không ngờ, huynh lại dửng dưng chẳng chút động lòng. Thì ra chỉ có cô ta mới có thể dấy lên cơn sóng lớn trong lòng huynh. Huynh yêu thương cô ta như vậy, nhưng lại quá sức tuyệt tình với ta... Đã thế, ta cần gì phải cho huynh biết ta đã làm những gì? Lại cần gì, phải dùng mạng của mình chỉ để đổi lấy sự thương hại bố thí, dùng mạng mình chỉ để đổi lấy một trận cười nhạo”.

Cúi người dìu Tiêu Sơ lên, nhìn về phía đáy vực sâu tối đen như mực, nơi đã chôn cất chiếc chuông của mình, đồng thời Tư Đồ Diên cũng chôn cất luôn những lời nói cuối cùng của cuộc đời này ở tại nơi đây, một mảnh trời trắng xóa chẳng có bất kỳ ai nghe thấy.

“Ta chưa từng biết đến cái gì gọi là từ bỏ, cái gì gọi là tác thành. Muốn có thứ gì thì cứ việc đi giành lấy, bất chấp mọi thủ đoạn. Tranh không được thì liều cả tính mạng, không oán không hận. Nếu huynh muốn hận ta, thì cứ việc hận, đó có lẽ cũng là một cách để huynh nhớ đến ta. Hoặc là, ngay cả hận, huynh cũng không thèm...”

“Những lời này, thật ra huynh đều chẳng nghe thấy được, ta cũng không muốn để huynh nghe thấy. Ta chỉ nói thêm một câu nữa thôi, nói xong, giữa ta và huynh vĩnh viễn không còn quan hệ gì nữa, chỉ hy vọng đời đời kiếp kiếp không phải gặp lại nhau nữa!”

“Những thứ ta nợ huynh, đã trả cả rồi. Từ nay về sau, đổi thành huynh nợ ta. Nợ ta một lời hứa, nắm tay cùng đi đến già...”

***

Khi Tiêu Sơ tỉnh lại đã là đêm khuya của hai mươi ngày sau, vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời khiến cho ánh sáng của tất cả vì sao đều bị lu mờ.

Trong một căn nhà tranh đơn sơ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc ghế, trên bàn đặt một chén thuốc không, trên ghế có một nam tử mặc quân trang đang ngồi, hai mắt hắn sung huyết, râu ria xồm xoàm.

Nhìn thấy y từ từ mở mắt, nam tử kinh hãi há to miệng, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn ngây ra.

Tiêu Sơ điều khí một lát rồi mới mở miệng, cổ họng khàn đặc, nói không thành tiếng: “Bộ dáng bây giờ của ngươi, làm sao đi phong lưu trác táng đây?”.

“Tiêu... Tiêu soái!” Mạnh Lãng giờ đây không còn phong thái lỗ mãng nữa, sau khi xác định bản thân không thấy ảo giác, mới mừng rỡ khoa chân múa tay, nói năng lộn xộn: “Người tỉnh rồi, cuối cùng thì người cũng tỉnh rồi! Người đã mê man mười mấy ngày rồi, chẳng hề có chút phản ứng gì cả. Thuộc hạ chẳng dám rời khỏi dù chỉ nửa bước, lúc nào cũng chỉ hận không thể đâm đầu chết đi cho xong...”.

Tiêu Sơ nghe hắn dông dài toàn những chuyện linh tinh thì cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cũng chẳng còn sức để nói nhiều với hắn, bèn hơi nhíu mày.

Mạnh Lãng theo Tiêu Sơ chinh chiến đã lâu, hiểu rõ tính tình của y, thấy vậy vội vàng bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm chỉnh bẩm báo cụ thể: “Theo mật lệnh của người, nửa tháng trước thuộc hạ đã canh giữ ở gần căn nhà tranh này. Tối hôm đó từ xa thấy được có một nữ tử đang cõng người đi tới, thuộc hạ đang muốn đi tới nghênh đón thì rốt cuộc lại...”.

Mạnh Lãng ủ rũ thở dài: “Vừa mới đứng lên từ chỗ nấp thì lại ngất đi luôn. Đến khi tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, thuộc hạ phát hiện mình đang nằm ở dưới sàn trong căn nhà này, còn người thì nằm trên chiếc giường ở ngay bên cạnh, hôn mê bất tỉnh, thân thể còn bị thương nữa, thuộc hạ sợ đến mức hồn bay phách lạc, suýt chút nữa thì tiểu ra quần. Lỡ như Tiêu soái người mà có mệnh hệ gì, tướng sĩ ba quân còn không đem thuộc hạ ra mà ăn tươi nuốt sống hay sao chứ...”.

Tiêu Sơ chống lên giường ngồi dậy, mỉm cười: “Ngươi trúng phải chiêu của nàng ta cũng chưa đến nỗi mất mặt lắm đâu, không cần phải ủ rũ như vậy”.

“Nàng ta?” Mạnh Lãng gãi gãi đầu: “Chính là vị cô nương đã cõng người sao? Khi đó trời tối đen như mực thuộc hạ không nhìn rõ diện mạo của nàng ta, là vị cao nhân phương nào vậy?”.

Tiêu Sơ sững người: “Sao? Sau đó ngươi không gặp lại nàng ta nữa à?”.

“Không. Ở đây chỉ có một ông lão vừa câm vừa điếc, mỗi ngaayf đều tới sắc thuốc, đổi thuốc cùng châm cứu cho người, hỏi cái gì cũng không đáp, khuôn mặt như vỏ cây cổ thụ lúc nào cũng u ám, chẳng có bất cứ biểu hiện gì cả, hơn nữa còn không biết chữ, thuộc hạ sắp bị ông ta làm cho bực chết rồi đấy Tiêu soái...”

Lời nói vừa dứt, cánh cửa liền bị người ta đẩy từ bên ngoài vào, một ông lão còng lưng, gương mặt đây nếp nhăn chầm chậm đi vào, nhìn thấy Tiêu Sơ đã tỉnh liền hơi ngừng bước, vẻ mặt không biến đổi gì nhiều, nhưng trong đôi mắt đục ngầy dường như thoáng hiện lên nỗi căm hận sâu sắc, sau đó lão lập tức cuối đầu, cầm lấy chiếc chén không rồi lại chầm chậm đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại, gió lạnh thổi tung mái tọc bạc khô ráp của ông, trông càng cô tịch thê lương.

“Chính là ông lão này đây, rất kỳ lạ phải không?” Mạnh Lãng sờ mũi, nhìn Tiêu Sơ, nhưng thấy y đã khép mắt, chân mày nhíu chặt, trong rất mệt mỏi. hắn nghĩ chỉ là thương tích vừa khỏi cần được nghỉ ngơi, thế nên hắn cũng không dám làm phiền y nữa, chỉ lặng lẽ ngồi lại trên ghế, yên lặng trông giữ bên cạnh y.

Tiêu Sơ chắc chắn Tư Đồ Diên sẽ giải độc cho y, cũng chắc chắn rằng Tư Đồ Diên sẽ trở về nơi mà trước đây hai người từng ở chung, nên mới phái Mạnh Lãng canh giữ nơi này trước, nhưng không phải vì để cho hắn và Tư Đồ Diên xung đột trực diện với nhau mà chỉ vì muốn mượn đôi mắt của hắn nhìn xem, cách giải độc là như thế nào mà thôi.

Tư Đồ Diên tính tình mạnh mẽ, làm việc dứt khoát, nhưng sự dứt khoát này không chỉ đối với người khác, mà với chính bản thân mình cũng thế.

Độc Dịch Hồn nguy hiểm lại kỳ quái như vậy, không phải trả giá sao có thể dễ dàng giải được. Mà cái giá này phải chăng nhất dịnh phải ứng với cái chữ kia, lấy hồn đổi hồn, lấy mạng đổi mạng.

Dựa theo tình hình hiện nay, e là, thật sự đã ứng rồi...

Thương tích bên ngoài của Tiêu Sơ khỏi rất nhanh, nhưng bởi vì thời gian trúng độc khá dài, trong lúc bài trừ độc tố rất tổn hại đến thân thể, hơn nữa y lại cố ép mình tỉnh lại sớm ba ngày, cho nên khí hư, cơ thể suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể hồi phục hoàn toàn.

Vào ngay buổi tối hôm thần trí y đã thanh tỉnh lại, ông lão câm điếc kia không từ mà biệt, từ đó không rõ tung tích, Tiêu Sơ cũng không phái người đi điều tra. Y chỉ ở lại căn nhà gỗ nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa liền cùng với Mạnh Lãng về thắng đại doanh Sóc Bắc.

Phía bắc có rất nhiều ngọn núi cao, những dãy núi cao ngất hùng vĩ trùng trùng điệp điệp chồng chéo lên nhau.

Từ lúc trăng tròn cho tới khi trăng khuyết, ánh sao vẫn cứ nhạt nhòa, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng sáng.

Tiêu Sơ xoay mặt về hướng nam, đứng trên đỉnh núi cao nhất phóng tầm nhìn ra xa, một lúc lâu sau, màn đêm đen nới cuối chân trời tựa như có thứ gì đó đang bị đốt cháy, lóe lên một vùng sáng chói, cứ từng đợt từng đợt nối tiếp nhau, dường như còn thay đổi nhiều màu sắc khác nhau nữa.

Đó chính là màn pháo hoa mà bach tính Đế Đo dùng để chúc mừng Hoàng thượng có được long nhi.

Đáng ra, phải là song hỉ mới đúng.

Đáng ra, vào đúng giờ này, khắc này, trong màn pháo hoa rực rỡ khắp trời kia, y sẽ vén khắn trùm đầu của tân nương, nhìn nàng say đắm, nàng chun mũi, mỉm cười với y, để lộ hai lúm đồng tiền xinh đẹp cùng hai chiếc răng nanh nhỏ nhỏ...

Gió phương bắc lạnh thấu xương, tuyết trắng tung bay mù mịt.

Mái tóc, bờ vai, thậm chí cả chân mày, lông mi của Tiêu Sơ đều bị điểm xuyết những chấm trắng nhỏ li ti, làn khói trắng do y thở ra cũng tựa như đông cứng ngay trước mặt, không có độ ấm, chỉ còn lại cái lạnh lẽo thấu xương.

Dường như bởi cơn gió lạnh, Tiêu Sơ che miệng ho lên mấy tiếng, gò má trắng bệch lại thoáng hiện lên một chút sắc hồng, nhưng chỉ chớp mắt đã bị gió tuyết thổi bay đi mất, chỉ để lại màu trắng gần như trở nên trong suốt.

Tứ Muội gửi tin báo tới, nói rằng: “Có một vị ca ca họ Tô từ Bạch gia đến, san bằng cả phủ, sau đó Bạch cô nương liền theo hắn trở về nhà mẹ đẻ rồi”.

Tô Tử Chiêu thấy y dám để lại Bạch Hạ mà đi xa, nhất định rất tức giận, chỉ phá sập Tiêu phủ đã xem như hạ thủ lưu tình lắm rồi.

Phải, vào thời khắc này, y nên ở bên cạnh nàng, cùng nàng trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, hoang mang nhất, cùng nhau đối diện với hy vọng hoặc tuyệt vọng, cho dù kết cục có là tốt hay xấu, ít ra có thể nắm tay cùng đương đầu.

Nhưng, y không thể.

Không thể cứ ngồi đó chờ chết, phải tranh đấu tới cùng, phải cố gắng tới cùng, vì nàng cho dù phải làm trái đạo trời, y cũng không hối hận.

Nàng trở về Mai Lĩnh, có ngwoif Bạch gia trông nom, như vậy cũng tốt, y có thể yên tâm rồi.

Tiêu Sơ ngẩng đầu, nhìn vầng trăng non tưởng như chỉ cần với tay ra là có thể chạm tới kia. Vầng Trăng lưỡi liềm cong cong, giống hệt đôi mắt nàng khi cười.

Hạ Hạ, không phải ta chưa từng nghĩ tới, nếu lỡ như...

Ta nhất địn sẽ tiếp tục sống cho thật tốt, bởi vì chỉ có sống tiếp, ta mới có thể dùng trái tim của ta nhớ đến muội.

Nhưng mà Hạ Hạ à, ta không muốn muội chỉ sống trong trái tim ta, ta muốn muội, cùng ta tiếp tục sống trên thế gian này!

Mồng Chín tháng Chín, công chúa đầu tiên của Hoàng đế Đại Sở chào đời.

Ngày Mười hai tháng Chín, địa doanh Sóc Bắc điều động hai vạn kỵ binh bí mật di chuyển nhanh tới đại doanh Tây Kinh.

Ngày Hai mươi tháng Chín, biên cảnh Nhung Địch cùng thảo nguyên đột nhiên đồng thời xuất  hiện đông đảo quân đội Đại Sở, chiến sự hết sức căng thắng.

Ngày Hai mươi tám tháng Chín, tổng cộng năm vạn kỵ binh anh nhuệ nhất của hai doanh trại Tây Kinh và Sóc Bắc tập kết hoàn chỉnh, tất cả đều đồng loạt trong tư thế chiến đấu, mũi giáo chĩa thẳng về phía Bắc Tề.

Đang trong lúc trống trận dồn dập, chiến mã hí vang này thì Tiêu Sơ, người chịu trách nhiệm toàn bộ việc chỉ huy cùng vạch kế hoạch tác chiến, lại một mình dẫn theo sói tuyết tiến vào một ngọn núi sâu ở gần Khôn Thành.

Đầu thu, lá rụng đã hơi chuyển sang màu vàng.

Quét sạch sân, sửa lại hàng rào, sau đó y mới đấy cánh cửa gỗ, lau sạch lớp bụi bám trên đồ đạc, rồi đi tới bên cạnh cửa sổ ngắm mặt trời xuống núi.

Nàng rất thích tựa vào lòng y xem mặt trời mọc, cũng rất thích xem mặt trời lặn. Nhưng bây giờ, nàng không có ở đây, chỉ có một mình y mà thôi.

Khi tia sáng mặt tời cuối cùng biến mất, Tiêu Sơ bước ra khỏi căn nhà gỗ, vỗ vỗ soi tuyết vẫn luôn ngồi chờ ở cửa: “Chiến Phong, ngươi hãy thay ta ở lại đây, có lẽ, Bạch gia sẽ nghĩ ra được cách khác để chữa trị, có lẽ, muội ấy sẽ thình lình trở về đây...”.

Sói tuyết chớp chớp đôi mắt xanh biếc, có lẽ đã nghe hiểu điều y nói, nó liền mở miệng cắn lấy tay áo y, có làm gì cũng không chịu buông ra.

“Lần này xuất chinh, đường sá xa xôi, không biết khi nào mới có thể quay về”, Tiêu Sơ khom người, ôm chặt lấy cái đầu xù lông của sói tuyết: “Chiến Phong này, ngươi cũng đã được sáu tuổi rưỡi rồi nhỉ? Theo cách nói của muội ấy, sớm đã phải là cha của mấy nhóc sói con rồi... Ta biết, ngươi thích con sói xám kia, khi trước bởi vì thấy Tư Đồ Diên xuất hiện, vẫn không an tâm về ta, nên mới nén đau mà ra đi. Bây giờ thì không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã giải quyết xong, ngươi cũng nên đi thành thân thôi, còn kéo dài nữa không chừng người ta sẽ không đợi ngươi nữa đâu”.

Chiến Phong khẽ rên “ư ử” mấy tiếng, nó dùng đầu nhẹ nhàng đụng đụng vào ngực Tiêu Sơ rồi ngước đầu lên, trong đôi mắt ướt át chứa đựng sự cầu xin.

“Ta hiểu là ngươi không nỡ, ta cũng không nỡ, từ khi ngươi còn bé chừng này đã đi theo ta, chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi...” Tiêu Sơ vò vò tai Chiến Phong, tiếp đó hơi dùng sức, tiếp đó hơi dùng sức, ép cho nó phải há miệng ra rồi rút tay áo đứng dậy, sắc mặt sa sầm, giọng nói gằn mạnh: “Nhưng ta không nỡ cũng phải nỡ. Ngươi hãy sống cho thật tốt, không được đi theo ta nữa”.

Nói xong y nhấc chân định bỏ đi thì vạt áo lại bị cắn lấy, Tiêu Sơ nhắm mắt, chầm chậm giơ tay lên, tung chưởng về phía Chiến Phong.

Sói tuyết lăn mấy vòng ở trên mặt đất, sau đó nó vẫn không rên tiếng nào mà tiếp tục nhào tới, định há miệng cắn lại thì bị một chưởng tiếp ngay sau đó đánh cho văng lên cao rồi nặng nề ngã xuống. Đến khi vất vả lắm mới khập khiễng bò dậy được thì Tiêu Sơ đã trở thành mộ chấm đen ở xa tít tắp rồi.

Dưới chân núi, bên con đường mòn, một bóng người cao gầy rắn rỏi đang sải bước thật nhanh. Đột nhiên, trên sườn núi van lên một tiếng hú dài thê lương, từng tiếng, từng tiếng nối tiếp nhau, lúc sau, dường như có thêm một giọng khác nữa xen vào, cùng phụ họa thêm.

Tiêu Sơ không quay lại, cũng không ngừng bước, song khóe môi mím chặt lại hơi nhếch lên.

Nếu như nàng có thể bình an, nếu như nàng có thể trở lại đây, nếu có thể nhìn thấy Chiến Phong cưới thê tử, chắc nàng sẽ vui lắm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.