Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Chương 30: Ngoại truyện Vô dụng



Type: Xe

1.

Cha ta là tiên sinh dạy học, ông mở trường tư ở trong một thị trấn nhỏ, sống an phận thủ thường, chăm chỉ dạy dỗ học trò. Mẫu thân ta đã mất từ lâu, chỉ còn hai cha con ta sống nương tựa vào nhau.

Năm ta mười ba tuổi, ác bá trấn trên ngắm trúng miếng đất xây trường tư, muốn ép cha ta bán lại với giá thấp, cha không chịu, gã bèn cấu kết với quan phủ, tùy tiện đổ một tội danh lên đầu ông, tống ông vào ngục.

Ít lâu sau, cha đã bị chúng hành hạ chết trong ngục, trường tư cũng bị đập bỏ, ác bá cướp ta về làm tiểu thiếp thứ chín của gã, đêm động phòng ta dùng một cây kéo đã được giấu kín đâm tên cầm thú đó bị thương rồi liều mạng bỏ trốn ra ngoài.

Năm đó trời đổ tuyết rất lớn, trời lạnh, đất đóng băng, khắp nơi đều bị tuyết trắng xóa phủ kín.

Ta trốn vào trong núi, vừa lạnh vừa đói, ta nghĩ, có lẽ ta sẽ nhanh chóng được gặp lại cha rồi. Lại nghĩ, thật đáng tiếc, nhát kéo kia mình đã đâm lệch mất, không giết được ác bá, báo thù cho cha, dù ta có chết cũng không thể nhắm mắt.

Đúng lúc ý thức của ta bắt đầu mơ hồ dần, bỗng có một người đi đến bên cạnh ta, cúi xuống bế ta lên.

Gắng gượng hết sức mở mắt ra, ta nhìn thấy một gương mặt lạnh băng, lạnh tựa như băng tuyết dưới mái hiên nhà vào mùa đông rét buốt. Nhưng vòng tay người nọ lại ấm áp lạ thường.

2.

Người đã cứu ta họ Tô, cũng là tiên sinh dạy học, có điều học đường của ngài rất lớn, cũng rất phong thái, học sinh ở đây đa phần đều là con cháu Bạch gia.

Bạch gia Mai Lĩnh, gia tộc thần y.

Tô gia và Bạch gia đều là những gia tộc lớn, Bạch gia nhận lời nhờ cậy của Tô tiên sinh, giữ ta ở lại. Để báo đáp, ta bèn giúp đỡ làm một số việc vặt, mỗi khi rảnh rỗi, còn có thể nhân tiện học thêm một chút kiến thức đơn giản về y học.

Thỉnh thoảng cũng gặp lại được vị ân nhân cứu mạng ta ngày đó, thế nhưng, dường như ngài đã hoàn toàn không còn nhớ ta nữa...

Cứ trải qua cuộc sống như vậy khoảng ba tháng, có một ngày, ta đang lén lút nấp ở một xó vắng vẻ điều chế thảo dược.

“Ngươi dùng mấy loại thảo dược này để làm gì?”

Phía sau lưng đột nhiên vang lên một giong nói, suýt chút nữa khiến cho mạch máu toàn thân ta đông cứng. Không cần quay đầu lại ta cũng biết đó là ai.

Ta không dám cử động, cũng không dám ho he tiếng nào, thân thể không kiềm chế được bắt đầu run lên cầm cập.

“Thảo dược dùng để cứu người, đây là đạo lý cơ bản nhất, lẽ nào không có ai dạy ngươi như vậy sao?”

Trong giọng nói lạnh băng dường như không hề mang chút cảm xúc nào, nhưng ta lại có thể nghe ra được sự tức giận và sự khinh miệt rõ rệt. Trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy nhói đau, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí như vậy, ta nắm chặt bàn tay thình lình đứng bật dậy, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn thẳng người nọ: “Không sai! Ta đang muốn chế độc dược, loại độc dược độc nhất độc nhất trên đời này, ta muốn độc chết bọn chúng, không chừa một ai, ta muốn báo thù cho cha!”

Ngài nhường mày, dường như hơi lấy làm ngạc nhiên, tỉ mỉ đánh giá ta một thoáng, trầm ngâm suy nghĩ rồi sau đó mới lạnh nhạt nói: “Báo thù, đâu cần thiết phải phiền phức như vậy.”

Hôm đó, Tô tiên sinh liền dắt ta trở lại thị trấn nhỏ kia, giết chết tên ác bá, đánh cho tên cẩu quan thừa sống thiếu chết, sau đó thiêu rụi phủ đệ của hai tên đốn mạt đó.

Nhìn ngọn lửa cháy ngùn ngụt, ta dã mỉm cười.

Cha, người ở trên trời có linh thiêng, chắc hẳn sẽ rất vui nhỉ?

Còn nữa cha ơi, thì ra, ngài ấy vẫn nhớ con...

Tô tiên sinh đứng bên cạnh ta, nghiêng đầu nhìn ta, trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Sau này đừng có lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt nhăn nhỏ như vậy nữa, nữ nhi phỉa hay cười mới đúng chứ.”

Bị đôi mắt trong suốt của ngài ấy nhìn chăm chú, ta bỗng dưng luống cuống tay chân, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, bèn cúi đầu nhỏ giọng ấp úng: “Ta... ta có răng nanh... cười lên trông không đẹp...”

“Ai nói thế? Phải có răng nanh thì cười lên mới đẹp chứ.”

Ta chưa từng trông thấy vẻ mặt ngài ấy nghiêm túc như vậy, dung mạo anh tuấn lạnh lùng như băng cũng bởi vì sự cố chấp này mà có thêm chút ấm áp, từ từ tan chảy.

Trái tim ta cứ đập thình thịch không ngừng, ta cắn môi, lấy hết can đảm hỏi: “Tô tiên sinh, sau này ta có thể đi theo ngài không... ý của ta là, ta đã từng học hành, cũng biết được chút chữ, có lẽ... có lẽ sẽ giúp đỡ được ở học đường...”

“Sao? Không muốn chế độc dược nữa ạ?”

Ta đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: “Không chế nữa, tiên sinh nói rất đúng, thảo dược là dùng để cứu người, không phải để hại người.”

Tô tiên sinh cụp mắt, sau đó quay sang nhìn phía chân trời xa xăm phản chiếu lên ánh hồng, giọng nói của ngài bỗng dưng trở nên rất nhẹ, ẩn chứa một chút dịu dàng, tựa như mặt nước ngày xuân soi bóng hoa lê, từng gợn sóng xao động tràn vào trong đáy lòng người ta: “Nếu chỉ vì vui đùa mà nghịch ngợm bày trò hại người khác một chút thì cũng chẳng sao.”

Nương theo ánh lửa, ta có thể nhìn thấy rõ ràng khóe mắt cong cong của ngày ấy, khóe môi hơi nhếch lên, ngài ấy đã nở một nụ cười rất gần gũi, rất đẹp.

Đây là... lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài ấy cười.

3.

Từ đó về sau, ta bèn đi tới học đường Tô gia. Kiến thức căn bản về văn tự của ta cũng khá chắc, có thể dạy mấy đứa trẻ vừa nhập môn đọc Tam Tự Kinh, những lúc rãnh rỗi thì đi nghe Tô tiên sinh dạy học.

Học vấn của Tô tiên sinh rất uyên thâm, ngài giảng bài cũng rất thú vị. Chỉ có điều, hình như lúc nào ngài cũng tỏ vẻ lạnh lùng, không hề để lộ ra chút biểu cảm gì, các đệ tử ít nhiều gì đều cảm thấy hơi sợ ngài.

Bình thường, đám đệ tử này vẫn hay len lén nói với nhau, hình như từ khi Tô tiên sinh ra đời đã không biết cười rồi.

Mỗi lần nghe thấy những lời này ta đều thấy mừng thầm trong bụng.

Bởi vì, ta đã từng nhìn thấy Tô tiên sinh cười rồi.

Ngay cả mấy đệ tử chân truyền được Tô tiên sinh dạy dỗ đến bốn năm năm cũng chưa thấy ngài cười bao giờ cơ!

Chỉ có ta...

Nhưng ta sẽ chẳng nói chuyện này với ai cả đâu, đây là bí mật trong lòng ta. Giống như rượu ngon vậy, chôn dưới đất càng sâu, thời gian càng lâu thì mùi vị càng thơm càng nồng. Đến khi đêm khuya thanh vắng bèn một mình nhâm nhi thưởng thức.

Nhưng, ta thật sự rất muốn có thể được Tô tiên sinh mỉm cười thêm một lần nữa.

Cho dù, không phải chỉ cười với một mình ta, chỉ cần ngài ấy bởi vì ta mà nở nụ cười, thế cũng được.

Thế là, ta bắt đầu xem đủ loại sách, tìm ở tỏng đó những câu chuyện hay những đoạn thú vị. Ta bắt đầu học cách nói đùa, thậm chí lén lút xuống núi theo những người mãi nghệ bên đường học diễn kịch hoạt kê(*)

(kịch hoạt kê: Loại hình ca kịch gây cười, phổ biển ở Thượng Hải và các khu vực xung quanh.)

Ta vốn rất hay dè dặt, hay xấu hổ, mỗi khi nói chuyện với người không quen thân ta liền bất giác mặt đỏ tía tai, một lúc lâu vẫn chưa nói được câu nào hoàn chỉnh.

Nhưng vì Tô tiên sinh, ta đã cố gắng ép bản thân mình phải thay đổi.

Quá trình đó rất mệt, cũng rất cực khổ, nhưng ta lại vui lòng thay đổi.

Sau cùng, dần dần ta đã dám nói chuyện, cười đùa lớn tiếng trước mặt bọn đệ tử, dám nói xen vào, làm trò chọc cười một đám người xa lạ trước giờ chưa từng gặp mặt. Dần dần mọi người đã trở nên rất thích ta, gọi ta là “Quả vui vẻ (*)”, còn tặng cho ta biệt danh “Quả Quả”. Về sau, chỉ cần ta mở miệng là có thể khiến cho tất cả mọi người cười ngặt nghẽo.

(Quả vui vẻ: Hình dung những người có thể đem lại niềm vui cho người khác.)

Song, ta vẫn chưa từng thấy lại được nụ cười của Tô tiên sinh.

Cho dù những người xung quanh đều sắp cười đến mức hụt hơi, cùng lắm ngày ấy cũng chỉ hơi nhếch môi mà thôi.

Lẽ nào, buổi tối vào bốn năm trước đó, ta thật sự đã hoa mắt rồi sao? Nhìn nhầm rồi sao...

5.

Vào mùa thu năm thứ năm ta tới học đường, Tô tiên sinh đã dẫn về một nữ từ đang mang thai.

Bọn họ đều rất đỗi vui mừng, cũng rất đỗi lo lắng, chỉ hận không thể cả ngày lẫn đêm vây xung quanh nữ tử kia.

Họ gọi nàng là “Tiểu Lục Nhi”

Họ, chính là người nhà học Bạch, người nhà họ Tô, thậm chí có thể nói là tất cả mọi người ở Mai Lĩnh này, đương nhiên cũng bao gồm cả Tô tiên sinh.

Tô tiên sinh đã rất lâu rồi chưa tới giảng bài, cũng rất lâu rồi không tới xem ta diễn trò nữa.

Ngài ấy hầu như luôn tại Bạch gia, nghe nói, gần như ở bên cạnh “Tiểu Lục Nhi” kia, nửa bước cũng không rời.

Cuối cùng ta cũng không kìm nén nổi nữa, ta rất muốn nhìn thấy Tô tiên sinh, chỉ len lén... nhìn một lần rồi thôi cũng được.

Đang đúng vào lúc tiết trời rét đạm, gió lạnh thấu xương.

Ta cứ như đang đi ăn trộm nấp vào phía sau một gốc cây to, nhìn hai người cách đó không xa.

Nữ tử được bọc kín trong lớp áo bông dày cộm, càng làm hiện rõ lên thân hình mập mạp của nàng. Nhưng đôi mắt nàng biết cười, ánh mặt trời ấm áp màu vàng nhạt phủ len người nàng lại tôn thêm cho đôi má hây hây kia thêm hồng như hoa xuân.

Nàng đi chầm chậm về phía chiếc bàn dài trong sân đặt đủ các loại thảo dược, tập trung bào chế gì đó bên trong chiếc ấm sắc thuốc.

Nam tử đứng ngay bên cạnh nàng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng.

Nàng nghiêng đầu, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười tinh quái đáng yêu: “Chiêu ca ca, liều thuốc này do muội chế ra, bảo đảm ngày mai vừa sáng sớm ra, Tam ca sẽ đi tìm tẩu tẩu xin tha thứ, huynh có tin không?”

Nam tử cố làm ra vẻ nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Tin, đương nhiên tin rồi! Thứ do Tiểu Lục Nhi tự tay bào chế ra, có ai chưa từng lĩnh giáo? Ai dám xem thường chứ?”

Hai người nhìn nhau, đồng thanh cười lớn.

Phải, là cười lớn.

Ta chưa từng nghĩ rằng, trong cuộc đời này, mình lại có thể nhìn thấy dáng vẻ Tô tiên sinh cởi mở như vậy.

Tiếng cười sang sảng, nụ cười rạng rỡ.

Thì ra, không phải ngài ấy không biết cười, chẳng qua chỉ muốn cười với một người mà thôi.

Người nọ, lúc tươi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, rất đẹp...

Ta bỗng dưng cảm thấy rất mệt, nỗi mệt nhọc tràn ra từ sâu trong cõi lòng, chỉ trong chốc lát đã lan tỏa ra mỗi tấc da thịt, toàn bộ thân thể. Hai chân ta mềm nhũn đến mức không thể đứng vững được nữa, bèn dựa vào thân cây, từ từ trượt xuống ngồi bệt trên mặt đất.

Mũi cay quá, mắt xót quá.

Ta nhấc tay, dùng sức dụi dụi, rồi lại cọ cọ, thế mà chẳng những chẳng đỡ chút nào mà càng lúc lại càng nghiêm trọng hơn.

Rốt cuộc là, ta bị sao thế này...

Không biết qua bao nhiêu lâu, một giọng nói vang lên phía trên đầu ta, vẫn cứ lạnh lùng như vậy, thế nhưng lại mang theo ý cười chưa kịp tan biến đi...

“Quả Quả, muội đang làm gì đó?”

Ta ngẩng đầu, cố gắng ngẩng đầu thật cao, song lại chẳng thấy gì cả.

Mãi đến lúc này ta mới biết, thì ra ánh mặt trời ngày đông lại có thể chói mắt đến mức này, khiến trước mắt ta chỉ còn lại một màu trắng xóa.

Trắng giống hệt như màn tuyết lớn đầy trời vào năm ta mười ba tuổi đó, nhưng lần này, đã không còn vòng tay ấm áp nữa rồi, không còn nữa rồi...

Ta rất muốn nhìn rõ Tô tiên sinh mà, bởi vì trên gương mặt ngài ấy lúc này, nhất định vẫn còn sót lại một chút ý cười.

Vậy mà, ta lại chẳng nhìn thấy.

Cho dù ta có cố gắng đến mức nào, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy được nữa...

Nếu nụ cười của ngài... chỉ tồn tại vì một người duy nhất.

Cho dù ta có khiến người trong cả thiên hạ cười, cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu...

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.