Cặp Đôi Trời Định

Chương 12: Mi Sơn bi thương



Mi Sơn Cư thật đẹp đẽ, lung linh, cảnh sắc tuyệt vời, Tân Mi ngồi trong chính sảnh uống được một chén trà đã thấy bồn chồn, không ngồi yên được nữa, len lén chuồn ra ngoài đi lang thang ngắm cảnh, để lại hai anh chàng ngồi trong phòng, một chàng im lặng như mùa đông giá lạnh, một chàng thì như kề đống lửa, ngồi đống than.

"Tướng quân, mời, mời ngài uống trà ..." Mi Sơn run rẩy châm trà, kết quả là hơn phân nửa phần nước trà đổ hết trên bàn.

"Tướng quân, mời dùng ... ăn cái bánh, uống ly nước ..." Y bưng một đĩa hạt thông ngào đường, tay run rẩy đến mức hơn phân nửa đĩa rơi rụng xuống mặt đất.

Lục Thiên Kiều hớp một hớp trà, lạnh lùng nói: "Hình như ngươi rất sợ ta?"

"Không, đâu có..." Mi Sơn quân xấu hổ gục đầu xuống, chỉ là lúc này y đơn thân độc mã đối mặt với người trong một bộ tộc giỏi nhất đánh nhau nên cảm thấy hết cách mà thôi. Lỡ như y đắc tội với hắn, hắn tặng cho một tát thì cái thân gầy yếu như sào trúc phơi đồ nhà tiểu Mi của y tan thành tro bụi ngay tức thì mất thôi.

"Nghe nói chuyện trên trời dưới đất không gì là ngươi không biết, lần này ta tới..."

"Tại hạ biết, tại hạ biết!" Mi Sơn quân gật đầu như bổ củi, "Tướng quân muốn hỏi chuyện gì, tại hạ có thể đoán được. Về chuyện hậu duệ mang dòng máu Chiến quỷ phải làm thế nào để vượt qua biến kiếp năm hai mươi lăm tuổi, tại hạ có thể kêu tiểu quạ đen đi điều tra, xin tướng quân yên tâm."

Tiểu quạ đen là một con quạ có ba mắt rất nổi tiếng, chuyện này cũng không khó khăn gì mấy, nên giao cho nó cũng không thành vấn đề.

"Chuyện này ... Chuyện này nói khó cũng không khó, nhưng... Có chuyện... Quy định của tại hạ là không nhận vàng bạc châu báu, chỉ cần tướng quân có thể uống rượu hạ gục được tại hạ, chuyện này, đương nhiên..."

Về vấn đề báo đáp, Mi Sơn nói mãi vẫn cứ lắp bắp, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên lén nhìn sắc mặt Lục Thiên Kiều. Thấy hắn cau mày, hai tay nắm lại trước ngực, y hoảng sợ giật mình, liên tục xua tay: "Chuyện nhỏ nhặt này cần gì phải báo đáp! Không cần, không cần!"

Lục Thiên Kiều nhìn y, thả hai tay xuống: "Ta cũng không uống được, nghe nói ngươi mê rượu đến phát cuồng, cho nên lần này ta đem rượu được điều chế từ nhiều loại nguyên liệu, vốn là bảo vật của bộ tộc ta được tôn thờ từ thời thượng cổ đến coi như tạ ơn ngươi. Nhưng..."

Hắn nhìn bộ dạng co đầu rụt cổ của Mi Sơn quân, cười cười: "Ngươi đã không cần, vậy thì đa tạ."

... Báo ứng a! Đây chính là báo ứng cho tính nhát gan như chuột nhắt của y đây mà!

Mi Sơn quân đau lòng đến độ nước mắt chảy ròng ròng thất thểu rời khỏi chính sảnh, y muốn tìm một chỗ an tĩnh để hàn gắn lại trái tim vỡ vụn của mình, vừa đi qua nhà bếp, thấy một bầy linh quỷ áo trắng váy đỏ đứng vây trước cửa bếp, liên tục vỗ tay khen hay, y tò mò bước qua xem thử, thấy Tân Mi đứng thái rau bằng một cái thớt thật lớn, con dao phay khổng lồ, dày cui được nàng sử dụng thành thạo như một con dao nhỏ bình thường, ánh dao vung lên liên hồi, sáng loáng, chỉ trong chớp mắt, từng sợi từng sợi, từng miếng từng miếng được sắp xếp chỉnh tề, đẹp đẽ lên mấy cái khay.

Tay nghề tuyệt diệu!

Mi Sơn quân bị kích động đến phát run cả người, vọt tới đứng đầu hàng ra sức vỗ tay. Tân Mi vừa xắt vừa hỏi y: "Mi Sơn đại nhân, nghe nói người tu tiên không ăn thịt, cho nên ta sẽ chuẩn bị thức ăn chay. Ngài thích ăn gì nhất?"

Mi Sơn quân run giọng nói: "Ăn ... Ăn đậu hũ..."

Nàng gật gật đầu, lấy trong bồn nước lên một miếng đậu hủ, cầm con dao phay so so ngắm ngắm, hình như cảm thấy không thích hợp lắm, lập tức bên cạnh có người đưa cho nàng một con dao nhỏ, mỏng như cánh ve. Nàng quay đầu lại cười: "Vậy ta sẽ tỉa hình đậu hủ Mi Sơn đại nhân, rồi chúng ta chưng ăn."

Mi Sơn quân chỉ thấy nước mắt rơi đầy mặt.

Thế là tình cảnh bữa cơm chiều ngày hôm đó biến thành như thế này, đậu hủ Mi Sơn được chưng chín, bưng lên bàn, Tân Mi độc ác dùng đôi đũa kẹp đứt đầu nó rồi bỏ vào trong chén của Mi Sơn quân: "Mi Sơn đại nhân, đây là đầu của ngài, ngài ăn trước đi."

Y chưa bao giờ ăn một bữa cơm ngon đến tiêu hồn tán phách như vậy, nên cắm cúi ăn mãi chẳng biết no, đến khi bụng căng như quả bóng da mới ôm bụng rên hừ hừ.

Tân Mi hơi lo lắng: "Mi Sơn đại nhân, bụng của ngài căng tròn giống quả bóng da vậy đó, hay là ngài đi nằm một chút cho khỏe?"

Y không đành lòng bỏ đi, vốn định thừa dịp Lục Thiên Kiều cúi đầu ăn canh, đánh bạo cầm bàn tay nhỏ bé, trắng mịn như tuyết của Tân Mi, moi hết ruột gan nói vài lời thật ngon ngọt dịu dàng, trước tiên là khen ngợi tay nghề nấu nướng tuyệt diệu của nàng, sau đó là cảm ơn nàng đã cõng y lên lầu, quan tâm săn sóc y, mà lúc đó y còn chưa kịp cảm ơn nàng.

Nhưng vừa mới duỗi tay ra, Lục Thiên Kiều đã thả chén xuống, liếc xéo y một cái.

Y lập tức rụt tay về, ủ rũ cúi đầu tự cầm ống tay áo của mình.

Đám linh quỷ bước vào thu dọn tàn cuộc, thấy Mi Sơn quân ôm bụng tròn xoe ngồi đến phát ngốc ra, không ai nhịn nổi đành bấm bụng cười trộm. Mi Sơn quân đỏ mặt trừng bọn họ: "Không ra thể thống gì cả! Mau thu dọn xuống hết ngay!"

Đám linh quỷ nhăn mặt làm trò hề với y, bưng khay chén đũa lên đi ra ngoài, đột nhiên có một người bị vấp vào ngưỡng cửa, một giọt nước canh dính trên chiếc váy đỏ, chỉ nghe sột soạt mấy tiếng đã biến thành một hình nhân nhỏ bằng giấy trắng, bay nhẹ nhàng trên mặt đất, trên tờ giấy trắng đó còn dính một giọt nước canh.

Tân Mi nhìn thấy mà ngây cả người.

Mi Sơn quân vội vàng hướng về phía nàng xua tay: "Không sao, đám linh quỷ này là do ta dùng phép thuật biến từ giấy trắng ra."

Y ôm bụng vô cùng khổ sở lết qua, nhặt hình nhân nhỏ xíu bằng giấy trắng lên, ném trên mặt đất, nó lại biến thành một linh quỷ áo trắng váy đỏ vô cùng hoạt bát, quay đầu về phía Tân Mi cười hì hì, tiếp tục bưng cái khay chạy đi.

Tân Mi thương hại nhìn khuôn mặt mồ hôi ròng ròng của y: "Mi Sơn đại nhân, tốt nhất là ngài nên đi nằm một chút đi, cẩn thận không lại bị đau dạ dày. Dạ dày của các vị tiên nhân nhất định không thể tốt như người thường được rồi.

Ôi sự quan tâm săn sóc dịu dàng biết bao nhiêu... Mi Sơn quân cảm động gật đầu lia lịa: "Ừ, ừ vậy ta vào nhà nằm một lát, ngoài kia có suối nước nóng, có thể thay xiêm y, cô cứ tự nhiên tắm gội, tự do thay đổi y phục, ngàn vạn lần đừng khách khí."

Y ôm cái bụng căng tròn của mình, gác tay lên người hai tên linh quỷ, chậm chạp lết về phòng.

Tân Mi được đám quỷ dẫn đến suối nước nóng tắm gội, bên cạnh ao đặt một bộ áo trắng tinh, sạch sẽ, may bằng vải lụa mềm mại như tơ, vô cùng nhẹ nhàng, sau khi mặc vào cảm giác cả người nhẹ như chim yến.

Đám linh quỷ cười cười giải thích: "Đây là lý do vì sao ông chủ yêu cầu mỗi người đến thăm hỏi đều phải tắm gội thay quần áo trước rồi mới bước vào cửa."

Nàng thay đôi guốc gỗ, bước cộc cộc đến phía sau khách phòng, thấy Lục Thiên Kiều cũng thay một bộ y phục màu trắng, đứng tựa vào một gốc hải đường, cúi đầu không biết đang loay hoay làm gì đó, hắn thấy nàng tới, cũng chỉ thản nhiên liếc một cái rồi không hề để ý tới nữa.

"Lục Thiên Kiều, tâm trạng của ngươi lại không tốt sao?"

Nàng đột nhiên bước tới gần, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Khoảng cách quá gần, hơi thở ấm áp của nàng phả vào mặt hắn, hắn mờ mịt cảm thấy hơi hoảng hốt, quay đầu đi, một lát sau mới nói: "Cô biết nấu cơm thật sao?"

Nàng cười : "Cha ta không thích ăn cơm do đầu bếp nấu, chỉ có ta làm cha ta mới chịu ăn. Ngươi thấy ngon không?"

Hắn không nói gì, nàng liền nhíu mi: "Chẳng lẽ không ngon?"

"... Rất ngon."

"Vậy lần sau ta lại làm cho ngươi ăn."

Sắc mặt hắn dần dịu đi, mặt mày giãn ra, trong tay hắn cầm một thanh trúc còn nguyên vẹn, nhỏ giọng nói: "Vậy còn cô? Thích con rối như thế nào?"

Đôi mắt Tân Mi sáng rực lên: "Ngươi muốn làm con rối tặng ta sao? Ta thích con rối Thiên nữ đại nhân trên sân khấu, chém một phát là bay đầu hết!"

"..." Ai lại dạy dỗ con bé này trở nên bạo lực như vậy chứ?

Hắn lắc lắc đầu, bắt đầu dùng thanh đao nhỏ gọt từng góc cạnh của mảnh gỗ trúc, hắn cảm giác được cả người nàng nhoài sang bên này, mấy lọn tóc còn ướt chạm vào mu bàn tay hắn, lành lạnh, ngưa ngứa, và thoang thoảng ... hương thơm.

Không biết chuyện sau này như thế nào, nhưng đêm nay tâm trạng của hắn đặc biệt tốt, từ trước tới nay chưa bao giờ tốt như bây giờ.

Bỗng nhiên cảm thấy trước mặt có bóng người thoáng qua, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chính là Mi Sơn quân đang bi thương đầy mặt, đại khái là do y ăn quá nhiều, nên phải dựa vào tường để giữ cả người đứng vững, nhưng nhìn vẫn giống như muốn ngã xuống. Hắn trầm ngâm nhìn một lát rồi lại cúi đầu tiếp tục đẽo thanh trúc, để mặc cho Mi Sơn quân đứng phía sau với đậu hủ và mật vàng đắng nghét ứa lên đầy người, vò đầu bứt tóc.

Vừa rồi tướng quân nhìn y như vậy là ý gì? Là bảo y biến đi, đúng không? Hay là cảnh cáo? Hay uy hiếp y? Là khinh thường? Hay cuối cùng là khoe khoang đắc ý với y đây?

Mi Sơn quân cảm thấy rối rắm với ánh mắt không rõ hàm ý sâu xa đó nên càng không tự kềm chế được.

Hôm nay đoàn tụ sum vầy như vầy, từng cơn gió nhẹ thổi qua vô cùng phong tình, quá thích hợp để tâm tình dưới trăng. Y khó khăn, chật vật tìm cách che cái bụng căng tròn như quả bóng da của mình lại, tới tìm Tân Mi để tâm tình chuyện lý tưởng sống cả đời người, ai ngờ đâu lại đụng ngay cảnh nàng đang cùng người khác tâm tình dưới trăng.

Ôi, tiểu Mi vừa dịu dàng vừa đáng yêu của y, y mới không cẩn thận một chút mà để vuột mất rồi...

Mi Sơn quân rưng rưng nước mắt trở về phòng, suốt đêm hôm đó không thể nào ngủ ngon được, trong cơn ác mộng toàn là ánh mắt không rõ ràng kia của Lục Thiên Kiều, quấn chặt vào khiến y đau bao tử muốn chết luôn.

Ngày hôm sau, y ngủ đến tận giờ ngọ, bất chợt nghĩ đến Tân Mi vẫn còn ở trong nhà mình, vừa vui mừng vừa chua xót, nên lén lút chạy đến gần phòng khách thăm nàng. Trên đường đi gặp một con linh quỷ đang quét rác, nó nhìn thấy bộ dạng yếu bóng vía của y liền nói: "Ông chủ, Tân cô nương và tướng quân đang ở trong vườn Phượng, ngài đừng đến đó quấy rầy bọn họ chứ?"

Mi Sơn quân không khỏi giận dữ: "Ta mới là ông chủ của các ngươi kia mà? Mới có một ngày mà đã a dua theo người ngoài!"

Con linh quỷ kia nghe vậy khụt khịt mũi nói: "Dù sao ngài cũng chỉ có một kết cục là ôm mặt khóc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy về mà thôi, muốn tranh giành phụ nữ với chiến quỷ sao, ngài đánh thắng được hắn ư?"

... Bây giờ y vừa nghĩ đã rơi lệ.

Nhưng mà cuối cùng y cũng không cam tâm, che che giấu giấu lén đi về phía vườn Phượng, trong vườn Phượng, phượng nở khắp nơi, những đóa hoa đỏ rực, mềm mại, mỏng manh như lụa khoe sắc trải rộng mênh mông không thấy bến bờ. Tân Mi đang ngồi dưới tàng cây, trong tay cầm mấy miếng vải may may vá vá, ánh mặt trời đỏ rực chiếu lên mặt nàng, nhìn vừa hiền hòa, nhu mì, vừa nhìn đã biết là một người mẹ hiền vợ đảm trong tương lai.

Liếc ngang ngó dọc xung quanh, không thấy Lục Thiên Kiều đâu, trong lòng Mi Sơn quân vui mừng như điên, chỉnh chỉnh vuốt vuốt lại y phục, đang định dùng dáng vẻ phong lưu anh tuấn nhất bước qua, chợt thấy Tân Mi giơ bộ y phục trong tay lên, hỏi: "Ngươi nhìn thử bộ y phục này thế nào?"

Thứ được nàng cầm trong tay là một đống bùi nhùi màu sắc sặc sỡ ... Vải rách sao? Hay là vải bố vò thành đống? Hay rốt cuộc là ống tay áo cắt ra rồi lật trái lật phải loạn xạ cả lên?

Phía đối diện đột nhiên vang lên giọng nói của Lục Thiên Kiều: "Thứ này nhìn chẳng giống y phục chút nào cả."

Lông tóc khắp cả người Mi Sơn quân dựng thẳng đứng lên, lúc này y mới phát hiện ra Lục Thiên Kiều đang ngồi dưới tàng cây phượng đưa lưng về phía mình, khác với Tân Mi ở chỗ trong tay hắn đang cầm một con rối được làm bằng mảnh gỗ trúc vừa mới thấy trước đó.

Tân Mi cầm đống vải bùi nhùi kia lên, nói rất nghiêm túc: "Nhìn thật tử tế vẫn thấy rất giống y phục, màu sắc này rất xứng với Thiên nữ đại nhân, thể hiện được phong thái đỉnh cao nhất, thu hút được ánh nhìn của người khác nhất ."

"... Nhưng nhìn y chang đống giẻ rách." Rốt cục Lục Thiên Kiều cũng nói thật.

Tân Mi ngượng ngùng cất mớ vải nhiều màu sắc đó đi, nghĩ ngợi một hồi vẫn biện hộ cho bản thân mình: "Ta... Trừ may quần áo và may giày ra, chuyện gì cũng rất am hiểu."

Dường như Lục Thiên Kiều nở nụ cười nhẹ nhàng: "Khi nào về thì nhờ Triệu quan nhân làm, y phục và tóc của mấy con rối xưa nay đều do lão làm."

Có lẽ hắn hơi mệt mỏi nên đặt miếng gỗ trúc trên mặt đất, đứng lên quyết định đi lại một hồi, vừa quay người lại đã nhìn thấy Mi Sơn quân lén lút trốn phía sau thân cây, nước mắt đầm đìa.

Hoa phượng nở quá tươi quá đẹp đến độ chói cả mắt, hắn nheo mắt nhìn chăm chú một hồi lâu mới xác định được người đang đứng đó là Mi Sơn quân, đang định nói chuyện thì y đã xoay người, ôm mặt vội vàng bỏ chạy.

Tướng quân vừa rồi lại nhìn y với ánh mắt gì đây? Là mau biến đi có đúng không? Lần này y tuyệt đối không nhìn lầm! Lục Thiên Kiều thực sự đang cảnh cáo y! Hắn dùng thân phận tình địch uy hiếp y!

Mi Sơn quân chạy như điên quay về phòng, con linh quỷ đang quét rác nhìn thấy, tiếp tục khụt khịt mũi rồi tặc lưỡi nói: "Đã nói trước là nhất định ngài sẽ ôm mặt khóc quay về kia mà..."

***

Ở Mi Sơn cư mười ngày liền, nhưng con quạ đen đi tra xét tin tức tình báo Lục Thiên Kiều cần vẫn chưa trở về, cũng không thấy có động tĩnh gì, tình huống này vô cùng hiếm thấy. Từ ngày đón nhận ánh mắt cảnh cáo của Lục Thiên Kiều, nhưng cũng không thể tự kềm chế được, rốt cục Mi Sơn quân cũng cảm thấy không thể khuất phục, để mọi chuyện vuột mất như vậy được.

Hôm nay, bầu trời sau cơn mưa rất trong trẻo, y cầm cây tiêu gỗ đứng ngay cửa lớn hướng mặt lên trời thổi từng đợt. Cây tiêu gỗ này có sự thông linh thần kỳ với con quạ đen kia, ngày thường chỉ cần y thổi một tiếng, bất luận là nó bay xa cỡ nào cũng lập tức cảm nhận được, hôm nay không biết thế nào, y đã thổi hơn nửa canh giờ mà không thấy bóng dáng con chim đâu cả.

Tân Mi đứng ở bên cạnh, muốn giúp đỡ y nên cũng ngửa đầu lên nhìn trời, thấy Mi Sơn quân gấp gáp đến độ mặt mày xanh mét như tàu lá chuối, liền có ý tốt an ủi: "Mi Sơn đại nhân, có thể là nó tham ăn uống ở bên ngoài nên quên đường về, cũng có thể là mấy con quạ đen cái xinh đẹp dụ dỗ mất rồi. Ngài đừng gấp gáp quá, khi nào nó chơi đã rồi nhất định sẽ trở về."

Mi Sơn quân hít hít mũi, cảm động nhìn nàng, tuy rằng lời an ủi này khiến người khác khổ sở hơn nhiều so với không nói, nhưng nhất định đây cũng là sự dịu dàng của tiểu Mi mà!

Y giơ cây tiêu lên thổi một hồi nữa, bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó là là, ngửa đầu nhìn lên bầu trời lần nữa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo, khéo léo bay ra từ một đám mây, vừa vặn đáp xuống ngay ngưỡng cửa. Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, một cái đầu với khuôn mặt đẹp đẽ, yêu kiều như phụ nữ thò từ bên trong ra, cười mím chi với ba người đang đứng ở ngưỡng cửa, sau đó mới nói: "Mi Sơn, ngươi đúng là một ông chủ tắc trách, làm sao lại ném tiểu quạ đen ra bên ngoài không thèm quan tâm gì đến nó như thế?"

Nói xong, người đó nhảy xuống xe, trường bào rộng thùng thình, kim quan lóe sáng, chính là hồ tiên Chân Hồng Sinh đã lâu không gặp.

Trong tay lão ôm một cục đen thui chi chít vết thương, đó chính tiểu quạ đen mà Mi Sơn đi tìm khắp nơi không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.